Chương 8: Ép Cô Chỉ Có Thể Tìm Đến Hắn

Ôn Noãn nắm chặt tay, cảm giác bất lực xâm nhập vào bên trong cô.

Cô nhìn Long Kiêu một hồi lâu, không rõ người đàn ông này vì cái gì mà muốn cô trở thành người phụ nữ của hắn.

Cảm thấy người đàn ông này chỉ vì một cái hôn mà đối với cô nhất kiến chung tình gì đó.

Cái gọi là "Làm người phụ nữ của hắn" nghe thì dễ , nhưng nó thật sự đáng sợ : Hắn thiếu cái thì tùy gọi đến làm bạn giường!

Ôn Noãn âm thầm cắn răng, ngước lên nhìn ánh mắt thâm sâu kia của hắn: "Tôi sẽ không làm người phụ nữ của anh"

Âm thanh lạnh nhạt của cô vang lên, một phen đẩy Long Kiêu ra, đi tới hướng Tống Đình Việt.

"Thực xin lỗi" Ôn Noãn căn môi, khẽ nói: "Đã quấy rầy Tống tổng chơi đùa!"

Cô thu hồi cái nhìn trên người Tống Đình Việt, lạnh lùng một phen lấy hợp đồng trên bàn, đạp cửa cao ngạo bước ra ngoài.

Số tiền kia đối với cô vô cùng quan trọng nhưng để bán chính mình cô cũng chưa đến nông nỗi đó.

Trong lòng đột nhiên có chút bi thương, thậm chí, cảm thấy chính mình đáng thương.

Phảng phất, từ chiều tơi giờ, cô thật sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Căn phòng trở nên im lặng.

Long Kiêu đứng yên tại chỗ không có động, chỉ nhìn về phía Ôn Noãn rõ ràng tức giận nhưng lại cao ngạo từ chối hắn, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm không thấy đáy.

"Ay dà" Tống Đình Việt thấy Ôn Noãn rời đi, lức đầu: "Kiêu thiếu, cái này thực sự là không muốn liên hệ đến sao?"

Tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người Tống Đình Việt, trừ bỏ Cố Bắc Thần, đều tỏ ra nghi hoặc.

Ôn Noãn - người này Cố Bắc Thần biết đến.

Hiện tại là rốt cuộc muốn ra tay sao?

Long Kiêu nở khóe miệng làm như không hiểu thâm ý của hắn: "Mọi người cứ tiếp tục, mặc kệ ta"

Dứt lời, hắn mặc kệ vài ánh mặt nhìn hắn, thẳng đường rời đi.

"Xem ra, người nào đó đang buồn" Tống Đình Việt cố bày ra vẻ mặt tiếc hận.

Thứ Long Kiêu hắn muốn không có gì là hắn không chiếm được.

"Kiêu thiếu!" Kỳ Phong thấy Long Kiêu ra tới, tiến lên.

Hắn bước chân không ngừng: "Bất luận kẻ nào đều không được giúp đỡ Ôn Noãn"

"Rõ" Kỳ Phong nhanh chóng đáp lại, ấn thang máy: "Ôn tiểu thư muốn lấy tiền tưởng là cho Hoắc Tiểu Du trả tiền phí viện"

"Hoắc Tiểu Du đang ở bệnh viện nào?"

"Hoa Khang!"

Long Kiêu dừng lại suy nghĩ: "Để cho cô ấy trả sao, thật khó "

Lệ Gia vốn nổi tiếng là làm y dược, Hoa Khang là bệnh viện tư nhân trong thành, từ chữa bệnh thiết bị đến y tư, y dược, đều đứng đầu.

Phí cao ngất ngưởng.

Long Kiêu cầm điện thoại, nhắn tin với Lệ Vân Trạch : Hoa Khang có công tá chứng minh đảm bảo, sao có thể thích hợp cho chịu nợ tiền thuốc men ?

Lệ Vân Trạch hồi đáp : Ân , làm sao vậy?

Long Kiêu ung dung nhắn : Không cho Hoắc Tiểu Du ở bệnh viện Hoa Khang nợ tiền thuốc men.

Lệ Vân Trạch khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều : Được, tôi sẽ thông báo cho bọn họ.

Thang máy đến, truyền đến " đinh" một tiếng , Long Kiêu nhấc chân đi đến , bước ra thang máy.

Ôn Noãn, để xem ngoài tôi ra em có thể tìm đến ai ?!

Kỳ Phong không biểu tình gì đi theo Long Kiêu, mọi chuyện, hắn cũng không rõ.

______________________

Ôn Noãn trở lại chung cư, lười biếng ném giày, vô lực ném chính mình lên sô fa.

Nhìn đèn treo phát ra ấm áp, cô tự giễu kéo khóe miệng.

Điện thoại đúng lúc truyền đến tiếng chuông, Ôn Noãn móc trong túi, là đồ của Nghiêm Tư Ngâm.

"Làm sao vậy ?" Ôn Noãn cói có chút hậm hực.

Nghiêm Tư Hâm cùng Bartender lấy ly rượu: "Nghe cậu nói như vậy tớ biết chắc cậu không thuyết phục được rồi" "Tống Đình Việt là người khó thu phục"

Cô không biết Tống Đình Việt kia khó thu phục thế nào mà cô chỉ biết rằng, cái tên Kiêu thiếu kia có liên quan.

"Tớ thật sự rất buồn bực, là chị em với nhau, chẳng lẽ cậu không an ủi tớ sao? Ôn Noãn vô lực nói.

"Thí" Nghiêm Tư Ngâm phiên phiên đôi mắt: "Là chị em với nhau lên mới giúp cậu đến đó đấy"

Ôn Noãn cứng họng.

"Tớ đang ở số 4 tàu điện ngầm, muốn đi hay không?" Nghiêm Tư Ngâm đột nhiên trở nên vô lực.

"Cậu lại thất tình sao?"

"Biến!" Nghiêm Tư Ngâm bĩu môi,"Tớ không có thất tình nhé?"

"Đúng vậy, người không thất tình" Ôn Noãn đứng dậy, đi ra phòng ngủ cầm quần áo ra. Cô khẽ cười" Cậu nói a, là tớ đang giúp cậu tỉnh táo đó"

"Vậy cậu có tới không?" Nghiêm Tư Ngâm buồn bực "Không tới, tớ không chờ đâu!"

"Không đi" Ôn Noãn cười nói.

Nghiêm Tư Ngâm không đợi Ôn Noãn nói chuyện liền tắt máy. Ôn Noãn cũng không để ý đến Nghiêm Tư Ngâm, thay quần áo, ngay sau đó xuống lầu gọi xe đi đến số 4 tàu điện ngầm.

"Một ly ice-breaker"

Nghiêm Tư Ngâm nghiêng đầu nhìn về phía người ngồi xuống, tức khắc nở một nụ cười, rầm rì vòng tay làm nũng Ôn Noãn : "Ai da, tiểu ấm áp tớ biết cậu là tốt nhất mà"

Ôn Noãn ấn Nghiêm Tư Ngâm ra "Ngâm tỷ tránh xa ta một chút, người khác không biết tưởng chúng ta bách hợp đó!"

Nghiêm Tư Ngâm vẫn mặt dày tiến đến ôm Ôn Noãn. Nghe Nghiêm Tư Ngâm nói "Thất tình", Ôn Noãn cũng không biết chính mình uống nhiều đến mức nào , có chút say.

Vẫn bởi vì cái tên Kiêu thiếu kia, tóm lại, lúc này cô cảm thấy trong lòng ngột ngạt, khó chịu.