Chương 9: Họa Vô Đơn Chí

Nghiêm Tư Ngâm ngừng động tác , nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Noãn.

Ôn Noãn tự giễu cười cười, đóng bởi vì mùi rượu mà mê ly đôi mắt, giấu đi đã uân nhân ra hơi nước mỏng ...…

Cô quá mệt mỏi , chính là, cô lại chỉ có thể chống, chẳng sợ căng không đi xuống.

“Mình thật sự tưởng hắn……” Ôn Noãn lộ ra âm thanh nghẹn ngào, “Mình đến bây giờ đều không thể tin tưởng, hắn thật sự rời đi.”

Nghiêm Tư Ngâm bị Ôn Noãn bi thương làm cho khổ sở lên, tiến lên liền ôm lấy cô, “Noãn bảo bối, không phải cậu còn có tớ sao?”

Ôn Noãn khóe miệng câu chua xót cười, “Đúng vậy,” cô mở to mắt, “Tớ còn có cậu bên cạnh.”

“Bọn đàn ông đều là cái rắm, chỉ có bạn bè mới là cả đời……”

Nghiêm Tư Ngâm nghĩa khí nói xong, trực tiếp cùng bartender muốn một lọ rượu mạnh, “Hôm nay chúng ta không nói tới bọn họ, chúng ta uống rượu thôi!”

Ôn Noãn khóe miệng tràn ra mê ly cười…… Ở quán bar ảm đạm ánh đèn lung linh, phá lệ mê người.

Rượu này mạnh thật , tràn ngập cả cơ thể cô, cũng gây tê suy nghĩ……

Hai bọn họ ngồi một hồi đến chung cư của Ôn Noãn, liền lập tức ngã xuống giường.

Sáng sớm đồng hồ báo thức vang lên, Nghiêm Tư Ngâm trở mình,còn Ôn Noãn chống tay chống cả cơ thể mệt mỏi do hôm qua say rượu đau đầu mà rời giường.

Cô rửa mặt, sửa sang lại, trang điểm nhẹ nhàng lên khuôn mặt. Ôn Noãn từ phòng tắm ra bên ngoài, người đã rực rỡ hẳn lên, hoàn toàn đã không còn bộ dáng mềm yếu bi thương như tối hôm qua.

“Tớ đi làm, cậu đi nhớ khóa cửa lại.” Ôn Noãn một bên hướng tới phòng ngủ rống, một bên thay giày phía bên ngoài. Không thấy tiếng người trong phòng đáp lại, Ôn Noãn cũng không quản, đi thẳng ra cửa đi làm.

Buổi sáng , tài vụ chủ quản Cố Đan Ni từ trên lầu mở cuộc họp xong xuống bên dưới, đã kêu Ôn Noãn đến văn phòng.

“Công ti Á Đông có ký tên không?”

“Vương tổng không biết vì cái gì mà đã từ chức rồi chị ạ,” Ôn Noãn bình tĩnh trả lời, “Sở hữu khoản tiền phải đượcTống tổng trọng phê.”

“Vậy bản hợp đồng được kí tên đâu?” Cố Đan Ni hỏi cô: “Chị chỉ cần kết quả, không cần nguyên nhân.”

“Tống tổng không phê.” Ôn Noãn nói thẳng rồi kết quả.

Nghĩ đến hôm qua cô đến ‘ Kim Say ’ , Ôn Noãn cảm thấy cô không có cái năng lực để trở thành cái gì mà "người phụ nữ của Kiêu thiếu".

Cái cho vay này, hẳn sẽ không diễn.

“Thứ sáu tuần trước liền làm tích hiệu thưởng xin, em lúc này lại nói với chị rằng không xin được.”

Tài vụ chủ quản trong văn phòng, truyền đến những lời giận dữ đối với cô. Bên ngoài đồng thời một đám người đi qua ngó vào bên trong, vẻ mặt đồng tình nhìn bóng dáng của Ôn Noãn. Cô không lên tiếng, tùy ý để Cố Đan Ni mắng, dù sao cô cũng biết trước được việc này.

“Chị mặc kệ em làm bằng biện pháp gì,” Cố Đan Ni cười lạnh nói, “Nếu Á Đông cho ký bản hợp đồng đó, Ôn Noãn, chị cũng sẽ không chịu trách nhiệm đâu Chính em làm thì nhìn lại đi!”

“Em sẽ nghĩ cách……” Ôn Noãn nói xong, xoay người đi ra khỏi văn phòng của Cố Đan Ni.

Ôn Noãn mới trở về công tác, Giả Duyệt Văn liền đi tới trước mặt cô, “Noãn, có chuyện gì xảy ra sao? Không phải bản hợp đồng đã được phê sao?”

“Ai biết được?!” Ôn Noãn không nói thêm gì.

“Noãn,” Giả Duyệt Văn đè thấp âm thanh, “Công ty của chúng ta đang bị liên lụy về hạng mục vấn đề tài chính, mấy cái ngân hàng không thể hiểu được đều nói muốn một lần nữa xét duyệt cho vay xin.”

“Tình huống như thế nào?” Ôn Noãn có chút ngốc.

Giả Duyệt Văn lắc đầu, “Không biết, tôi vừa mới từ trên lầu xuống , nghe nói giống như chúng ta đang đắc tội người nào.” Ôn Noãn trong lòng có chút lo sợ bất an, không tự chủ mà nhíu mi.

“Nếu thật là chúng ta đắc tội với họ,” Giả Duyệt Văn nhíu mày, “Tôi cảm thấy cậu cái khoản kia, phỏng chừng cũng không diễn ra!”

Ôn Noãn cũng không biết diễn, chỉ là cô không nghĩ tới, họa vô đơn chí…… Trước nay liền ứng nghiệm. Điện thoại của cô bỗng vang lên, là từ bệnh viện Hoa Khang khoa nội thận nội gọi tới.

“Ôn tiểu thư, bởi vì bệnh viện đang có chế độ cải cách, việc chịu nợ tiền thuốc men sẽ tạm thời đình chỉ.” Bác sĩ uyển chuyển nói, “Hoắc Tiểu Du được ở lâu nhất là đến thứ tư này, thưa cô.”

Ôn Noãn nhíu mi, trong lòng bất an càng nồng đậm, “Được, tôi biết rồi cảm ơn ông vì đã thông báo đến.” Ôn Noãn dựa người ở gần đó, trong tay ôm ly cà phê, tâm tình như ngưng trọng. Tiền lương tiền trong card có thể chi trả gần một tháng dược phí nằm viện phí của Hoắc Tiểu Du, nhưng tháng sau cô thật sựu không còn tiền để có thể trả viện phí.

Hiện tại, tiền viện phí của Tiểu Du có thể kéo dài được một tháng, cô thật sựu không biết mình sẽ làm gì tiếp theo! Ôn Noãn có chút đau đầu, trở lại làm việc.

Tâm tình ngưng trọng một hồi lâu, Ôn Noãn cắn chặt răng, đem bản hợp đồng vào trong túi, nói với Giả Duyệt Văn ,cô lại đi ngân hàng Á Đông.

“Ôn tiểu thư, Tống tổng đang ở cuộc họp, ngài ấy nói nếu cô đã đến rồi, thì tới trước văn phòng chờ ngài ấy.”

Ôn Noãn âm thầm nhìn hắn, hắn nói gì một chút đều không để ý. Thậm chí, cô cảm thấy muốn chờ cái tên Kiêu thiếu kia,

“Xin mời !” Hắn nói với Ôn Noãn tới văn phòng.

“Cảm ơn!” Ôn Noãn lễ phép cười cười, đi vào.

Chỉ là, đương nhìn đến ngồi ở bàn làm việc mặt sau, phiên động tư liệu Long Kiêu, Ôn Noãn đáy mắt có một mạt nghi hoặc xẹt qua……

Ngân hàng chấp hành tư liệu của người khác có thể tùy tiện vào sao?

“Kiêu thiếu, không còn chuyện gì khác, tôi xin đi ra ngoài trước.” Hắn nhìn về phía Long Kiêu nói.

Long Kiêu tùy ý ‘ ân ’ một tiếng, đôi mắt thâm thúy dừng trên khuôn mặt của Ôn Noãn.

“Em ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi ở chỗ này sao?” Long Kiêu thanh âm lộ ra trầm thấp hạ mị hoặc.

Ôn Noãn liền thu tâm tư của mình, "Chỉ ngoài suy nghĩ của tôi mà thôi.”

Cô liếc nhẹ mắt lên trên bàn văn kiện tư liệu, “Chỉ là thực nghi hoặc, ngân hàng Á Đông chấp hành giám đốc , vậy mà có thể để một người lạ vào bên trong, tùy ý ở chỗ này động chạm đến tư liệu của ngân hàng.”

“Đúng là đáng nghi hoặc” Long Kiêu cười nhạt , cơ hồ nhìn không tới.

Hắn đứng dậy, đi tới gần về phía Ôn Noãn, đứng trước mặt cô liền dừng lại.

Ôn Noãn không được tính là lùn, 168 cm cũng được coi là chiều cao tiêu chuẩn của một nữ thần rồi. Hơn nữa giày cao gót của cô cao 7cm, nhưng cô ở trước mặt Long Kiêu vẫn lùn hơn hắn phân nửa cái đầu. Cái loại này áp bách hơi thở này đúng là đáng sợ, làm cho cô trở nên khẩn trương.

Ôn Noãn theo bản năng nhíu mi, “Kiêu thiếu, anh rốt cuộc”

“Long Kiêu!”

“Ân?”

Ôn Noãn bị Long Kiêu đánh gãy lời nói, trong lúc nhất thời quên phản ứng, im lặng nhìn hắn.

“Tôi cảm thấy,” âm thanh trầm thấp , hùng hậu giống như đàn Cello , “Làm người phụ nữ của tôi, em cần phải biết tên của tôi.”

“Tôi không phải người phụ nữ của anh.” Ôn Noãn cắn răng rống giận.

Long Kiêu đáy mắt ngậm nghễ khí phách, chỉ thấy hắn môi mỏng khẽ mở nhàn nhạt nói: “Sớm muộn gì sẽ đến.”