Mỗit câu nói của hắn, giống như ma chú, làm Ôn Noãn cơ hồ phát điên. Long Kiêu dùng ánh mắt thâm thâm nhìn cô, ngay sau đó thản nhiên thu hồi tầm mắt, hướng tới quầy rượu.
“Em muốn uống cái gì? Rượu vang đỏ?”
Tuy rằng hắn hỏi cô, nhưng Long Kiêu đã từ quầy rượu cầm chai rượu vang đỏ đem tới,
Cô đến đây không phải để cùng hắn uống rượu vang?!
Có chút mệt mỏi..... Gặp được một người đàn ông đẹp trai nhưng hắn lại bị tâm thần , khiến tâm cô càng mệt! Bởi vì cô rất mệt, nên không có chú ý nghe hắn nói cái gì, Long Kiêu đối với cô phảng phất vài phần khẳng định.
“Kiêu thiếu, à không, Long tiên sinh!” Ôn Noãn nỗ lực cố gắng duy trì bình tĩnh, “Đầu tiên, tôi vĩnh viễn không có khả năng trở thành người phụ nữ của ngài…… Tiếp theo, tôi là tới tìm Tống tổng phê duyệt , không phải tới để uống rượu!”
Long Kiêu lắc ly rượu vang trên tay, động tác của hắn lộ ra sự ưu nhã, như một bậc vương giả. Hắn đem một ly đưa cho Ôn Noãn, môi mỏng nhếch lên tạo lên một đường cong quyến rũ, “Đình Việt đang ở cuộc họp, trong lúc chờ hắn uống một thứ gì đó?”
Mọi nghi vấn của cô liền dường như khiến Ôn Noãn giật mình, cô nhìn Long Kiêu đang dùng ánh mắt thâm thúy hắc đồng mà nhìn cô, ma xui quỷ khiến liền nhận rượu của hắn. Ôn Noãn bỗng nhiên phản ứng lại , nhìn trong tay cầm ly rượu mà, hận không thể trực tiếp đem rượu hất chính lên mặt mình, thanh tỉnh thanh tỉnh!
Mỹ nam kế, vô sỉ!
Ôn Noãn im lặng, cũng không làm ra vẻ, đơn giản chỉ ngồi xuống sô pha chờ. Cô có thể tùy hứng, đáng tiếc, tiền không cho phép cô làm vậy. Mọi chuyện đều do cô mà gây lên, liền tính nhiều vất vả, cô cũng chỉ có thể một mình gánh chịu thôi. Trong lòng có chút ngột ngạt , ngửa đầu liền đem trực tiếp rượu đổ vào trong miệng, chất lỏng màu đỏ đó khiến cơ thể của cô trở nên nóng lên.
Hương vị chạm quanh đầu lưỡi của cô, Ôn Noãn nhíu mi liền lẩm bẩm. Long Kiêu nhìn Ôn Noãn nheo mặt, khóe miệng dương nhạt nhẽo cười.
Như vậy cười, bất quá nháy mắt, liền ở đáy mắt lan tràn mở ra……
“Anh cố ý!” Ôn Noãn buồn bực nhìn về phía Long Kiêu.
Long Kiêu đến bên Ôn Noãn ngồi xuống một bên, thấy cô theo bản năng dịch ra, hơi hơi nhíu mày, khôi phục lại nháy mắt, ung dung nhìn cô.
“Đình Việt thích uống rượu mạnh, rượu vang đỏ cảm thấy quá mạnh……”
Long Kiêu ngón tay thon dài cầm cái ly nhẹ nhàng lắc lư , “Huống chi, rượu vang đỏ hương vị trọng, muốn phối hợp khẩu thì phải dùng đồ tốt nhất…… ví dụ như,” tầm mắt của hắn trở nên sâu thẳm không thấy đáy. Dứt lời, hắn đem cái ly rượu vang đỏ uống vào trong miệng, Ôn Noãn chưa kịp phản ứng thì hắn đã, đem cô đè ở trên sô pha, hôn lên môi cô.
Ôn Noãn bởi vì kinh ngạc mở miệng, rượu vang đỏ hợp cùng với lưỡi của hắn quấy đảo tràn ngập trong miệng cô, Ôn Noãn còn không kịp kháng cự, hắn điên cuồng mà triền miên đến cực điểm.
“Ngô……”
Ôn Noãn muốn kháng cự, nhưng bị hơi thở tàn sát bừa bãi của Long Kiêu cùng với hương rượu vang khiến cô thất kinh. Cô muốn phản kháng, nhưng lại bị Long Kiêu gông cùm xiềng xích lấy cơ thể cô.
Hôn, hắn bá đạo ngậm môi cô.... càng ngày càng triền miên.
Dần dần, hơi thở Ôn Noãn bắt đầu loạn, cũng không biết từ khi nào, tay cô biến thành nắm chặt lấy quần áo của hắn.
Thấy Ôn Noãn sắp hít thở không thông , Long Kiêu mới lưu luyến buông cô ra. Ánh mắt yêu nghiệt dừng ở làn lưu rượu vang đỏ còn đọng trên khóe miệng Ôn Noãn , đôi mắt trở nên tà mị, “Quả nhiên, như vậy liền tốt.”
Nhìn ánh mắt mê loạn của cô, Long Kiêu chỉ cảm thấy hạ bụng bỗng nhiên đau, vẫn luôn rục rịch thân thể, phảng phất trong nháy mắt liền biến mất.
Ôn Noãn ý thức dần dần rõ ràng, trên mặt tức giận quát: “Anh như vậy mà lại thích cưỡng hôn người khác sao?”
Long Kiêu cười lạnh, “Vừa nãy, tôi thấy em cũng rất hưởng thụ?!”
Ôn Noãn ‘ đằng ’ một chút liền mặt đỏ, “Long Kiêu!” Cô cắn môi.
“Ân……” Long Kiêu mềm nhẹ đáp.
“……” Ôn Noãn khóe miệng giật nhẹ.
Cô kêu hắn là tức giận, vì cái gì hắn lại trả một cách hưởng thụ rất ái muội như vậy cơ chứ?!
Đậu má, người này có phải đầu óc bị vấn đề hay không?
“Kỳ thật,” Long Kiêu buông ly rượu trong tay , giọng nói trầm thấp mị hoặc, “Rượu vang đỏ cùng hôn, không phải rất tuyệt vời hay sao, em không cảm thấy sao?”
Cảm thấy cái đầu nhà ngươi!
Ôn Noãn âm thầm cắn răng, đóng đôi mắt hít sâu, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh.
Mở to mắt, Ôn Noãn nhìn về phía Long Kiêu, “Hôm nay, là anh chủ động hôn tôi.”
“Ân.” Long Kiêu hướng tầm mắt đến cô, đáp lại.
“Nếu như vậy,” Ôn Noãn lôi bản hợp đồng cho vay đẩy về phía hắn, “Cái đó có thể khiến cho anh ký cái này? Rốt cuộc, chúng ta theo như thỏa thuận ban đầu!”
“Xác thật……” Long Kiêu nhìn bản hợp đồng, giộng nói lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Ôn Noãn cảm bầu không khí có chút quỷ dị, trong lòng lo lắng. Hắn nhẹ nhàng cười như không cười, một chút độ ấm đều không có.
Thậm chí, lộ ra sự trào phúng.
“Không ngờ, Noãn tiểu thư đây bất luận không buông tha một cái gì” Long Kiêu cười lạnh, “Ôn Noãn, khi nãy em cũng rất nhiệt tình mà đáp lại, có phải hay không?”
Một sự khuất nhục xẹt qua, Ôn Noãn âm thầm tự giễu bản thân.
“Bằng chứng đâu?” Ôn Noãn lạnh lùng nhướng mày.
Cô nói xong, Long Kiêu tựa như điêu khắc, dần dần trở nên lạnh nhạt, đôi mắt như hắc diễm thạch , càng trở nên thâm trầm làm người khác nhìn không thấy đáy.
Ôn Noãn nuốt nói, “Là anh nói, theo như thỏa thuận.”
“A!” Long Kiêu nhìn Ôn Noãn cười lạnh , ngay sau đó đứng dậy đi đến bàn làm việc.
“Long Kiêu?” Ôn Noãn nhíu mày, bỗng nhiên đứng lên.
"Em có thể đi rồi!” Long Kiêu đồng thời dứt lời, ngồi xuống, “Đem cả bản hợp đồng đó đi.”
Ôn Noãn nắm chặt tay, môi mấp máy như muốn nói cái gì, cuối cùng nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt của hắn, cái gì cũng không nói, cầm bản hợp đồng định rời đi.
“Ôn Noãn……”
Lúc đó Ôn Noãn nắm lấy chốt then cửa, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp.
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn về phía Long Kiêu, đối diện trước mặt hắn.
“Chỉ cần tôi muốn, liền có thể có được không ai có thể cản.” Long Kiêu phảng phất cảnh cáo cô, như một lời khuyên ẩn ý với cô.
Ôn Noãn cười, cười đến lãnh ngạo, “Tôi không thể khống chế người khác nghĩ như thế nào, nhưng tôi có thể khống chế được chính mình!”
“Em không nghĩ tới, trên thế giới này, rất nhiều chuyện là chính bản thân cũng không lường trước nổi sao?” Long Kiêu cười lạnh.
Ôn Noãn trong lòng bỗng nhiên căng thẳng,cảm giác này, làm hô hấp cô trở nên khó khăn.
Đúng vậy, nếu bảy năm trước cô có thể khống chế, có phải mọi chuyện sẽ không diễn ra như bây giờ?
Sự cao ngạo làm Ôn Noãn không cho phép ở trước mặt người lạ trở nên mềm yếu.
“Nếu thật sự có một ngày như vậy"Ôn Noãn thản nhiên cười, “Tôi sẽ làm người phụ nữ của anh!”