Chương 3. Tỏ tình

Vì Tử Sâm đã nói là phải chép đầy đủ thiếu một bài cũng sẽ không cho vào lớp nên Mộng Khiết đã phải nhờ đến Băng.

Buổi sáng cô đã đưa tập vở cho Băng nhờ chép hộ cô. Rồi một lúc thì cô chép Băng sẽ đọc cho nhanh. Tuy còn nhiều bài tập nhưng Băng cũng không hề phàn nàn điều gì. Mộng Khiết cảm thấy cực kì may mắn khi có một người bạn như Băng.

- Băng à hay là chiều nay Băng đến nhà mình chơi nhé?

- Nhưng mà…em còn nhiều bài tập lắm ạ.

- Bài tập thì để sau làm cũng được mà thầy cô cũng có bao giờ kiểm tra bài của Băng đâu.

- Dạ…vậy chiều học xong mới đi được ạ.

- Ok, mình đã chuẩn bị rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon cho hai đứa.



Buổi chiều đến, Mộng Khiết hồ hởi cầm quyển vở ghi chép đủ của mình đến trước mặt Tử Sâm. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng thấy đây không phải do Mộng Khiết chép, hơn nữa lối suy nghĩ khi viết tuy ngắn gọn nhưng rất đủ ý. Chắc chắn là Mộng Khiết nhờ cô bạn ngồi cạnh mình.

- Thầy thấy bất ngờ lắm đúng không? Không ngờ em chép xong nhanh được vậy chứ gì?

Mộng Khiết khoanh tay hất hàm tự đắc.

- Đây không phải là do em chép.

- Đâu có, là em chép đó. Thầy không thấy chữ của em đây à?

Mộng Khiết nhoài người giở trang mà mình chép cho Tử Sâm xem. Anh nhíu mày nhìn cô.

- Âu Dương Mộng Khiết, em có thật sự muốn học bộ môn này?

- Có ạ, nếu không em đăng ký vào khoa này làm gì.

- Vậy thì em nên học cho tốt. Bộ môn này không khó nhưng là đối với những người yêu thích thiên nhiên và mọi thứ tồn tại xung quanh ta. Còn đối với nhưng người học như em thì tôi nghĩ em nên chọn bộ môn hợp với bản thân mình hơn.

- Thầy có muốn biết lí do vì sao em chọn bộ môn này không?

Ánh mắt Mộng Khiết nhìn thẳng vào Tử Sâm.

- Tôi không có tò mò quá nhiều về sinh viên của mình.

- Là vì thầy đó.

-…

- Em, Âu Dương Mộng Khiết em đây từ giờ tuyên bố sẽ theo đuổi thầy.

- Tôi cũng muốn nói rằng tôi sẽ không thích học trò của mình.

- Ok, không sao. Bây giờ thì có thể thầy chưa có thiện cảm với em. Nhưng em sẽ cho thầy thấy rồi thầy sẽ phải đồng ý chấp nhận em mà thôi.

- Tùy em, tôi không có thời gian cho mấy việc vô bổ này.

Tử Sâm chỉnh lại mắt kính nhìn Mộng Khiết. Cô nữ sinh này cũng thật gan dạ đấy, còn dám tỏ tình ngay ở trong lớp học. Mộng Khiết nói xong còn không chút ngại ngùng, ánh mắt cô tỏ rõ sự cương quyết.

Lúc học xong Mộng Khiết phấn khởi đưa Băng về nhà mình chơi. Trên xe hai cô gái ngồi đắng sau nói rất nhiều chuyện.

- Chị…tỏ tình với giáo sư Trương rồi ạ?

- Ừ chứ sao nữa.

- Vậy là…đồng ý hay không ạ?

- Anh ấy nói không có hứng thú với tình yêu.

- Vậy, chị sẽ làm gì ạ?

- Làm gì là làm gì. Mình vẫn sẽ theo đuổi đến cùng chứ sao nữa. Mình có lên ý tưởng sẵn rồi.

- Ý tưởng?

- Ừ, mình sẽ bám lấy anh ấy thật lâu. Bao lâu cũng sẽ bám lấy để xem anh ấy chịu đựng được bao lâu.

-…

Băng đành câm nín với lối suy nghĩ của Mộng Khiết.

Âu Dương gia…

Mộng Khiết đưa Băng lên phòng mình để chơi. Băng thấy Mộng Khiết có tấm ảnh chụp cùng với đàn dương cầm thì chăm chú nhìn.

- À đây là lúc mình mới tập chơi đó. Bây giờ thì hết rồi, không có hứng thú với bộ môn này nữa.

- Chị Khiết Khiết có nhiều tài lẻ ghê.

- Hì, Băng khen làm mình ngại đó. Tài lẻ gì chứ, tại lần đó thấy cô ca sĩ vừa đánh đàn vừa hát nên mình mới đi học đó. Nhưng mà mới được có hai buổi mình bỏ liền à, tại mình không hợp đó.

- Chị Khiết Khiết vui tính thật đó.

- Đấy là Băng chưa gặp mẹ mình thôi. Băng mà gặp bà ấy thì cười suốt ngày luôn á. Mẹ mình đáng yêu cực kỳ luôn.

- Dạ.

Băng gật gù nghe Mộng Khiết nói chuyện. Cánh cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Dáng vẻ một người phụ nữ khoảng tầm gần 40 tuổi đi vào.

- Tiểu Khiết, Vi vừa đến công ty anh Ngạo Thần về đó.

Bà chạy nhanh đến ôm Mộng Khiết.

- Mẹ về sớm vậy sao? Không ở lại chơi với ba nữa à?

- Không có, anh Ngạo Thần đưa Vi về cùng nhưng mà anh Huy gọi đi chơi rồi.

- À ra vậy. Ừm…đây là Băng, là bạn của con đó.

- Ồ, giống thiên thần ghê.

Tuyết Vi nhìn về phía Băng đánh giá.

- Con…chào cô ạ.

- Thiên thần đẹp ghê.

Tuyết Vi đi đến gần Băng hơn để nhìn rõ cô hơn. Băng hơi ngượng ngùng nắm chặt tay lại. Mộng Khiết phải kéo bà về chỗ giường để ngồi xuống.

- Bạn con hay ngại lắm, mẹ làm vậy cô ấy ngại đó.

- À, thiên thần ngại hả? Vậy Vi ngồi đây nhìn thôi.

Tuy nói vậy nhưng Băng vẫn cảm thấy rất ngại. Bà cứ ngồi đó nhìn cô mãi. Đến tận khi Băng về rồi mới thôi.



- Ba, con muốn nhờ ba giúp con một chuyện.

Ngạo Thần đang gắp cơm ăn thì nghe Mộng Khiết nói liền dừng lại.

- Chuyện gì?

- Trường con mới có một giáo sư mới vào đó ạ. Ba giúp con tìm hiểu thêm về anh ấy.

- Con nghĩ ba có thời gian để lao đầu vào chuyện tình cảm của con à?

- Đi mà ba, nốt lần này thôi ạ.

- Không được.

Mộng Khiết lôi lả mãi nhưng Ngạo Thần vẫn một mực không nghe. Cô đành phải nhờ con “át chủ bài” cuối cùng giúp cô vậy. Mộng Khiết quay sang nở nụ cười tươi rói với mẹ mình. Tuyết Vi đang ăn cơm khó hiểu mở to mắt nhìn cô.

- Mẹ, mẹ nói với ba giúp con đi.

- Vi a, ừm.

Tuyết Vi tự chỉ vào mình nhưng bà vẫn chả hiểu gì. Quay sang ôm tay Ngạo Thần nhìn ông.

- Tiểu Khiết nói Vi nói với anh Ngạo Thần.

- Không phải nói thế đâu mẹ à. Mẹ phải xin ba cho người điều tra giáo sư trường con kìa.

- À biết rồi. Anh Ngạo Thần cho người điều tra giáo sư của trường Tiểu Khiết kìa.

- Em ăn đi đừng để ý đến con bé.

Ngạo Thần xoa đầu vợ mình nói. Mộng Khiết vẫn không từ bỏ mà nhờ vả Tuyết Vi, cuối cùng Ngạo Thần vẫn phải đồng ý.

Lên phòng của mình Mộng Khiết lôi điện thoại ra nhìn. Là ảnh cô chụp lén Tử Sâm, góc độ nào cũng đẹp đến hoàn hảo. Lăn lộn trên giường cười mãi mới đi vào nhà tắm để chăm sóc da mặt.

____________

Mình không muốn nói đâu nhưng mà cám ơn các bạn đã ủng hộ bộ truyện này của mình nha. 😘💚