Chương 2. Giáo sư mới

Sau lần gặp gỡ đó Mộng Khiết đã nhờ cả thế lực của ba để tìm Tử Sâm nhưng vẫn không thấy đâu. Cô đành ngậm ngùi chôn vùi tình cảm mới chớm nở này xuống đáy sâu.

Kết thúc kì nghỉ hè, Mộng Khiết lại đi đến trường học. Vừa mới chành chọe với Thiên Vũ xong nên cô lùi lũi đi một mình đến lớp. Đang đi thì bạn học lại nói có việc gấp nhờ cô mang bài của sinh viên đấy phòng giáo viên. Mộng Khiết lại đành cầm giúp cô bạn. Cô đi đến phòng giáo viên vừa đi vào thì thấy thầy Phó Hiệu trưởng đang vỗ vai Tử Sâm cười nói. Anh cũng vui vẻ cười lại. Mộng Khiết không giấu nổi cảm xúc trong mình. Cô mở to hết cơ hàm có thể.

- Anh “điểm huyệt” đây mà. Tôi đã tìm anh lâu lắm đấy. Còn chưa đền ơn anh thì anh lại biến mất không dấu vết rồi.

Cô vui vẻ đi đến. Tử Sâm quay lại nhìn thấy Mộng Khiết còn đang định chào cô thì Phó Hiệu trưởng lại nói trước.

- Được rồi, thầy về lớp của mình đi. Mộng Khiết sao em lại vào đây?

Vỗ vai Tử Sâm xong ông quay lại hỏi Mộng Khiết. Cô bây giờ mới để ý đến sự hiện diện của Phó Hiệu trưởng. Cô cũng gật đầu cười.

- Em đấy đây đưa cho thầy Tô bài tập của lớp ạ.

Tử Sâm không để ý hai người nữa anh di chuyển ra khỏi phòng. Mộng Khiết còn đang tính nói thêm với anh mà Phó Hiệu trưởng cứ lôi lả nói chuyện với cô mãi.

- À thầy, người vừa nãy nói chuyện với thầy đó là ai vậy ạ?

- À đó là vị giáo sư trẻ tuổi có tiềm năng. Trường mới mời cậu ấy đến để dạy lớp Thiên văn học.

- Ồ cám ơn thầy ạ. Em về lớp đây.

- Ừ nhanh lên cũng sắp đến tiết học rồi đấy.

Mộng Khiết chào xong liền chạy như bay về lớp. Cô ngồi xuống ghế thở hổn hển. Băng thấy vậy liền lấy giúp cô cốc nước để uống.

- Chị uống đi ạ.

- Ừ…hờ…cám ơn Băng.

Mộng Khiết uống ừng ực hết cốc nước. Cô lấy tay quyệt nước còn dính trên miệng rồi nói.

- Băng à, Băng chưa ghi chọn theo khoa nào đúng không?

- Dạ, có việc gì sao ạ?

- Chúng ta…đăng ký vào khoa Thiên văn học nhé?

- Vì sao ạ? Em thấy chị đâu có thích khoa đó đâu.

- Bây giờ thì mình thích rồi, Băng đăng ký với mình nha?

- Nhưng mà…

- Băng học giỏi như vậy học hai khoa cùng một lúc chắc không sao đúng không Băng?

- Chị…cho em biết lí do được không ạ?

- Ừm…Băng biết cái anh mà mình đã từng kể với là đã giúp mình không? Là anh ấy đó, anh ấy là giáo sư đang dạy ở trường mình.

- Vậy sao ạ. À…

- Đi mà Băng…nha Băng.

Mộng Khiết tỏ vẻ dễ thương còn ôm cô lay người. Băng hơi ngại vành tai có chút đỏ.

- Dạ được ạ.

- Tuyệt vời luôn. Yêu Băng chết mất thôi.

Mộng Khiết hét lên còn hôn mạnh lên má Băng rồi chạy ra khỏi lớp. Băng lần đầu tiên cảm nhận được tình thương từ bạn bè, cô bất giác mỉm cười. Vậy nhưng người ngồi đằng sau cô lại không thấy vậy.



Sau hôm đó Băng và Mộng Khiết có đăng ký học khoa Thiên văn. Vì Băng còn phải học khoa Toán học nên cô chỉ dành một ít thời gian cho bộ môn Thiên văn kia. Mộng Khiết thì hôm nào cũng chỉ mong đến tiết để được gặp thầy giáo mà cô thầm thương kia.

- Ai có thể cho tôi biết quy luật chuyển động của các thiên thể trong mối quan hệ giữa Trái Đất và bầu trời?

Tử Sâm đứng trên bục hỏi. Mộng Khiết nhanh nhẹn giơ tay.

- Em, em thưa thầy.

- Được em đứng lên phát biểu đi.

- À…hì…em muốn giơ tay vậy thôi chứ em vẫn chưa nghĩ ra ạ. Hay cuối giờ thầy có thể giảng lại cho em được không ạ?

Mộng Khiết chắp tay vào nhau cười. Cô chủ yếu muốn Tử Sâm có thể chú ý đến cô nhiều hơn mà thôi chứ cái gì mà thiên thể rồi quy luật chuyển động cô đều nghe không hiểu. Các bạn học lại được dịp cười ra trò, Băng cũng không giấu nổi mà che miệng cười. Tử Sâm thở dài chỉnh lại gọng kính. Anh cũng bất lực với cô nữ sinh này. Năm lần bảy lượt giơ tay rồi kêu không hiểu gì.

Đến cuối giờ…

- Băng đi trước đi nhé. Mình còn có việc.

- À dạ vậy chị ở lại nhé em phải đến thư viện rồi.

Băng gật đầu cất sách vở vào túi rồi đi chào Tử Sâm ra khỏi lớp. Mộng Khiết ngó nghiêng nhìn xem mọi người đi hết liền tiến đến chỗ bàn của giáo viên. Tử Sâm đang ghi chép thì thấy cô cứ đứng nhìn mình chăm chú. Anh đành đóng nắp bút ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người chạm nhau, Mộng Khiết cảm nhận rõ được tim cô đang đập rất nhanh.

- Sao em chưa chịu về?

-…

Mộng Khiết vẫn đơ ra nhìn anh. Tử Sâm đành búng ngón tay cho cô nhận thức lại. Mộng Khiết hơi dịch đầu ra lắc lắc vài cái rồi lại nhìn anh.

- Thầy bảo gì em ạ?

- Tôi hỏi sao em vẫn còn ở đây?

- À, không phải vừa nãy em nói không hiểu bài rồi sao. Em muốn thầy giảng lại giúp em á.

- Được rồi, em không hiểu chỗ nào?

- Cả bài ạ.

Mộng Khiết vẫn chống cằm nhìn anh. Tử Sâm cũng không biết nói gì với cô nữ sinh này. Lần đầu tiên thì kêu anh giảng bài nhanh quá làm cô không hiểu được. Lần hai thì kêu anh giảng chậm quá làm cô quên mất mấy điểm mấu chốt trong bài. Bây giờ thì hay rồi. Cô có thể kiếm hàng nghìn cớ để có thể được gần gũi với anh.

- Em nữ sinh này, tôi rất bận không có thời gian cho mấy việc này lần nữa đâu. Tôi thấy em học sinh Băng rất giỏi mà em lại thân với em ấy. Nếu tôi giảng chưa hiểu thì em có thể hỏi em ấy. Tôi có thể giảng lại cho em nhưng với tâm trí bây giờ của em thì có giảng lại mười lần em cũng không hiểu được đâu.

- Em đây có đâu ạ…Thầy là người dạy thì em không hiểu thì phải hỏi thầy chứ. Băng cũng không thể giảng được như thầy đâu.

- Được rồi qua bàn đó ngồi đi.

Tử Sâm đành đứng dậy chỉ tay về phía bàn trước bàn của anh. Mộng Khiết vui vẻ đi đến ngồi. Tử Sâm lấy vở trong cặp sách ra giúp cô. Trong sách cô thậm chí còn chả viết nổi một chữ nào, còn có vài hình vẽ tinh nghịch.

- À hôm nay em quên mang vở ấy mà.

- Ngày mai mang vở của em đi cho tôi, không chép đủ một bài thì đừng vào học.

- Thầyyy…

- Bắt đầu viết.

Tử Sâm chặn lời của Mộng Khiết đưa bút cho cô. Mộng Khiết bĩu môi hậm hực mở trang vở mới ra viết. Tử Sâm đọc tới đâu thì cô viết tới đó. Thật nhanh cô cũng mỏi tay.

- Haizzz…để em khởi động lại tay chút đã. Thầy đọc nhanh như vậy còn không cho em thời gian nghỉ nữa.

- Em còn 10 phút nữa thôi đấy.

Tử Sâm giơ tay nhìn chiếc đồng hồ của mình rồi nói. Mộng Khiết quang bỏ bút sang một bên.

- Tối nay thầy có rảnh không?

- Không rảnh.

- Lúc nào thầy cũng kêu không rảnh bộ thầy làm việc 24/24 hả?

- 5 giờ sáng tập thể dục, 6 giờ hít đất đến 30 phút. Có tất cả một tiếng để nấu ăn và ăn buổi sáng. 9 giờ đến trường dạy lớp một . Chiều đến và chính là bây giờ thì là dạy lớp hai là lớp của em đấy. 8 giờ soạn giáo án, 10 giờ đi ngủ. Em còn muốn biết gì nữa không?

- Gì vậy chứ? Thầy đang ở quân đội à?

Mộng Khiết mở to mắt nhìn Tử Sâm. Con người này quá kỉ luật rồi còn sắp xếp sẵn thời gian nữa.

- Không còn gì thì em về đi. Lần sau nhớ chú ý học vào.

- A…vậy để lần sau em sẽ mời thầy nhé. Dù sao em vẫn đang nợ thầy một lời cám ơn mà.

Mộng Khiết mỉm cười cất đồ rồi rời đi. Tử Sâm tháo mắt kính dụi mắt. Anh bất lực với cô gái này rồi.