Trần Kỳ đã là sinh viên năm ba, vì vậy chương trình học cũng tương đối nhàn và cô cũng có nhiều thời gian.
Tuy nhiên, lịch học của Trần Hạo Nam ngày nào cũng dày đặc, hắn đi sớm về muộn, khi về đến nhà trông hắn có vẻ mệt mỏi.
Trần Kỳ đang bận rộn trong bếp, máy hút mùi phát ra rất ít tiếng ồn, căn bếp trong căn hộ này thoạt nhìn chưa từng được sử dụng, miếng dán cửa tủ lạnh được bóc ra lần đầu tiên.
Mùi thức ăn thơm nồng cả gian bếp, tiếng ùng ục trong nồi sứ là mùi thơm của sườn heo.
Trần Kỳ nghe thấy tiếng chiếc chìa khóa xe được ném vào khay đồng, một tiếng “ lách cách” vang lên.
Cô quay đầu nhìn, Trần Hạo Nam đang cúi đầu thay giày, hắn cởi giày, đi vào bếp, cằm dựa vào vai Trần Kỳ, dồn hết sức nặng lên người cô.
Trần Kỳ không quay đầu lại, vuốt ve tóc của hắn, "Mệt lắm à, rửa tay đi, lát nữa là hết thôi!"
Đôi khi Trần Hạo Nam không thích giọng điệu này của cô, nó giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhưng đôi khi hắn lại thích nó, hắn cảm thấy chỉ khi cô nghĩ như vậy hắn mới có thể che đậy tất cả dã tâm của mình.
Hân hít hương thơm trên tóc cô, không khỏi thốt lên: "Chị thơm quá!"
Cô cười quay người lại, "Chị còn không dùng nước hoa đâu đấy!"
Hắn thẳng tay ném áo khoác lên sofa, quay người đi vào phòng tắm để rửa tay.
Hắn không dám cởi chiếc quần jeans trước khi đi ngủ, mặc dù là mùa hè, hắn cũng không dám thay quần ngay cả khi ở nhà. Hắn vẫn còn ở tuổi dậy thì, một ngày có thể cương lên mấy chục lần một ngày, quá khó để che giấu. Khi đi học, không có lúc nào là hắn không nghĩ đến cô, nhớ tới dáng vẻ của cô, chỉ cần một giây thôi đã cương lên rồi.
Hai năm, hắn tự hỏi bản thân, có thể chịu đựng, nhưng hắn sẽ không chạm vào cô trước 18 tuổi, đây chính là lời hứa của hắn, may mắn thay, thời gian cũng không quá lâu.
Hắn nhìn bát sườn đầy ắp trước mặt, mà bát của cô lại toàn mấy khúc xương vụn và khoai tây, sắc mặt hắn có chút không vui.
"Em chưa cho chị dùng nhà à? Sao lại luyến tiếc như vậy?"
Thấy hắn cầm đũa lên rồi lại đặt xuống, Trần Kỳ rất nhanh liền hiểu được suy nghĩ của hắn, thận trọng nói: "Chị muốn giảm béo! Trong nồi còn rất nhiều!"
"Được! Vậy chị ăn xong chỗ này, em sẽ đi lấy tiếp!" Hắn cầm bát của cô đi vào bếp.
Lúc hắn quay lại, sắc mặt càng thêm khó coi, trong nồi rõ ràng chỉ có canh.
Cô nịnh nọt cười nói: "Chúng ta ăn cùng nhau, chị đang giảm cân, bụng còn có ngấn rồi đây này!"
Hắn liếc nhìn cô nói: "Mau ăn đi, em sắp chết đói rồi!"
Hắn đặt từng miếng sườn non lên bát cơm trước mặt cô, "Giảm cân làm gì, em ghét nhất người que!"
Điện thoại của hắn trên sofa đột nhiên đổ chuông.
Hắn đi tới nghe điện thoại, cười chửi một câu: "Không được! Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ!"
Thấy Trần Hạo Nam đăng tài nấu ăn của Trần Kỳ lên phần mềm xã hội mấy lần, cả Hà Hướng Đông và Diêm Diễm đều muốn đến đây dùng bữa.