Chương 20: Cô gái phiền phức

Sau bữa tối, hắn đang rửa bát, điện thoại lại reo, Trần Kỳ cầm điện thoại gửi vào bếp cho hắn nghe.

Hai tay hắn dính đầy bọt, hắn ra hiệu cho Trần Kỳ trả lời, Trần Kỳ nhấn nút trả lời và đặt nó vào tai hắn.

Cô đứng rất gần nên nghe thấy tiếng khóc trong điện thoại, nhưng hắn chỉ nói một câu, ngay sau đó liền kêu Trần Kỳ cúp máy.

Cô gái này đã quấy rầy hắn hơn nửa năm rồi, chuyện này khiến hắn cảm thấy phiền phức kinh khủng.

Cô hỏi: "Em có bạn gái à? Tiểu Nam?"

Hắn xoay người, "Chị muốn em có bạn gái à!"

"Tất nhiên là không rồi nhỉ? Còn đợi đến khi lên đại học nữa!"

"Thật không? Đến khi lên đại học nữa sao?"

“Ừ!” Cô gật đầu, “Bạn cùng phòng của chị nói em rất đẹp trai, nếu là nữ sinh, có ai mà không thích em chứ!”

Cô mang chiếc áo khoác hắn đã thay ra vào trong máy giặt, cũng nghiêm túc đánh giày cho hắn.

Trần Hạo Nam rất sạch sẽ, con trai tuổi này vận động khắp mọi nơi, giày sẽ bốc mùi, hắn thì không.

Ngay cả đầu tóc cũng được gội sạch mỗi ngày, cắt tỉa sạch sẽ.

Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường, cô lấy đệm, chăn và gối trong tủ ra, cẩn thận trải trên sàn nhà, vò tung chăn gối rồi cất đi.

Ngày đầu tiên ngủ ở đây một đêm, cô nhất quyết muốn nằm dưới đất, bởi vì em trai cô cao ráo, tay chân dài, vì thế cô thật sự không muốn hắn ngủ dưới đất.

Nhưng khi trời sáng, cô thấy mình nằm trên giường, nghĩ chắc là hắn bế cô lên giường khi cô ngủ, cô cũng không cố chấp nữa.

Còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, hắn trông như một ông thần già, nhưng Trần Kỳ lại lo lắng đến mức ném bài thi lên bàn, "Tiểu Nam, điểm của em chỉ được có bằng này!"

Trần Hạo Nam nhìn bài kiểm tra 40 điểm, "Làm sao vậy? Lúc trước chị cũng dạy kèm cho em mà chỉ có 20 điểm thôi!"

Trần Kỳ ôm trán, với vẻ mặt sắp ngất.

Cô ngồi xuống, kiên nhẫn nói từng chữ một, từ nay mỗi ngày em phải học thuộc lòng một bài luận tiếng Anh ngắn.

Hắn mỉm cười đứng dậy ôm lấy cô: "Tiếng Anh của chị giỏi như vậy, em không cần phải học đâu!"

Cô dở khóc dở cười.

Trần Kỳ thức dậy vào nửa đêm và cảm thấy khát nước, cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, cô có thể nhìn rõ căn phòng dưới ánh đèn ngủ, nhưng Trần Hạo Nam không có ở đó.

Cô nhỏ giọng gọi Tiểu Nam, nhưng không thấy hắn trả lời, cô rón rén ra khỏi phòng, nhìn thấy ánh sáng mờ mờ trong phòng tắm.

Lúc này cô mới thả lỏng một chút, cô rất sợ bóng tối, lần đầu tiên đến nhà họ Trần, phải mất một thời gian cô mới có thể ngủ được, khi ở kí túc xá ở trường cũng vậy và bây giờ là trong căn hộ nhỏ này, cô nhút nhát đến sắp khóc, nếu Trần Hạo Nam không ở đây, cô tuyệt đối sẽ không có can đảm qua đêm ở chỗ này,

Cô đi tới bàn ăn định rót nước uống, nhưng trong bóng đêm yên tĩnh, thính giác của cô lại cực kỳ mẫn cảm, chợt có một giọng nói trầm thấp bị đè nén vang lên.

"Chị!"