Chương 17: Vết sẹo trên thái dương

Hắn nhìn cô, khuôn mặt nhỏ này nhìn mười mấy năm, hắn thực sự rất quen thuộc, trên chóp mũi của cô có một nốt ruồi, trên lông mày cũng có một nốt ruồi nhỏ.

Trên thái dương có một vết sẹo nhỏ không dễ thấy, đó là khi còn nhỏ, Trần Kỳ chơi xích đu, hắn đã chạy tới và chen vào xích đu.

Tuổi còn nhỏ như vậy, cô căn bản không thể khống chế thăng bằng, khi hắn ngã xuống, Trần Kỳ liền ôm lấy hắn rồi ngã xuống đất, đá vụn ở dưới mặt đất đã làm trầy xước thái dương cô.

Bàn tay nhỏ bé của hắn cũng bị trầy xước một chút.

Khi về đến nhà, Trần Kỳ đã bị đánh, mẹ Trần trách mắng cô vì đã không chăm sóc tốt cho em trai nhưng cô vẫn không hé một lời.

Mấy năm nay, hắn trơ mắt nhìn cô thay đổi, từ một cô bé thành thiếu nữ rồi thành bộ dạng bây giờ.

Cho dù cho hắn cả thế giới, hắn cũng sẽ không chắp tay trao đổi người phụ nữ này.

Khi mì được bưng ra, Trần Hạo Nam gắp trứng kho trong mì vào bát của cô, hắn còn gắp cả miếng thịt bò kho lớn vào bát của Trần Kỳ.

Cô cúi đầu vừa ăn, vừa lấy tay che miệng bát: "Được rồi, được rồi!"

Ông chủ là một người đàn ông trung niên tốt bụng, là người Đài Loan, bằng tiếng phổ thông không chuẩn, anh ấy nhẹ nhàng nói: "Bạn trai em đối với em rất tốt nhỉ! Hôm nay anh mời hai em trà bí đao!"

Trần Kỳ thường đến đây ăn mì với cô bạn cùng phòng, cô cười nói: "Cảm ơn anh Đông, đây là em trai của em!"

Trần Hạo Nam cúi đầu ăn mì, tâm trạng rất tốt.

Người đàn ông liếc nhìn Trần Hạo Nam, gật đầu và vội vàng đi vào bếp sau.

Anh ta ra ra vào vào đưa mì cho khách, ngẩng đầu nhìn Trần Hạo Nam ăn rất ít mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái, thầm nghĩ, thanh niên này rất đẹp trai, phong độ nhưng lại có chút sát khí.

Đáng tiếc chỉ là em trai nhưng em trai lại nhìn chị gái bằng ánh mắt như vậy sao? Ánh mắt ấy giống như muốn gϊếŧ chết những người xung quanh cô, như muốn bao lấy cô ngăn cách cô khỏi thế giới.

Sau khi ăn xong, hai người đi qua siêu thị, Trần Hạo Nam kéo cô vào trong để mua sắm.

Trần Kỳ thấy hắn chỉ mua đồ gia dụng, cốc nước, đũa, nước giặt quần áo, cuối cùng còn mua một cái nồi.

"Em mua cái này làm gì?"

Trần Hạo Nam lấy ví ra và nói: "Mua cho chị dùng, nấu cho em ăn!"

Trần Kỳ thấy hắn một tay xách giỏ hàng, tay kia loay hoay cầm tờ tiền, liền nói: "Để chị, để chị!"

Cô lấy ví ra, hắn liền thô bạo đẩy cô sang một bên. Hắn chỉ tay, "Chị, đứng xa xa chờ em!"

Hai tay Trần Hạo Nam đang xách hai túi đồ lớn, hắn không đưa bất cứ thứ gì nhờ cô cầm.

Hắn vẫn luôn là người khẩu xà tâm phật, Trần Kỳ đương nhiên biết.

Phố ẩm thực vẫn còn nhiều người, hai người băng qua khuôn viên trường, đi đường tắt đến cổng trường.

Sau khi Trần Kỳ lấy thẻ sinh viên của cô ra, bảo vệ không ngăn cản c, mặc dù Trần Hạo Nam không xuất trình thẻ sinh viên, nhưng những cặp nam nữ trong khuôn viên trường như vậy cũng không ít.

Hắn chở cô bằng xe máy nhưng băng qua một con phố, dừng lại trước cửa một căn hộ có thang máy cách đó chưa đầy 1000m.

Sau khi lên lầu mở cửa, Trần Hạo Nam nhìn cô, "Thích không?"

Trần Kỳ đi vào nhìn nhìn, căn hộ cũng không lớn, đầy đủ nội thất, phòng khách có một cửa sổ sát đất, sofa và bàn ghế trong nhà đều theo phong cách Bắc Âu đơn giản, sàn nhà hình xương cá, mặt tường dán giấy dán tường màu sáng, gọn gàng và phóng đãng giống như bức ảnh một căn nhà trong tạp chí.

Cô gật đầu, "Rất đẹp!"