Chương 16: Cả đời này em sẽ không bao giờ cảm thấy chán với những thứ mình thích

Trần Hạo Nam cũng không nói nhảm, "Hãy bỏ những tâm tư vụn vặt của anh đi, đừng quấy rối chị ấy nữa, nếu không anh sẽ biết tay tôi!"

Trần Kỳ quay lại với một ly đá bào, nhưng Lý Thành đã đi rồi, cô cũng không để ý, thậm chí còn không hỏi lấy một câu, phản ứng này khiến tâm tình của Trần Hạo Nam tốt lên trong nháy mắt.

Trần Kỳ đưa ly sinh tố cho em trai nhưng Trần Hạo Nam lại không nhận.

"Làm sao vậy?"

Trần Hạo Nam nói: "Em không thích ăn thứ kia, chị ăn đi!"

Hắn biết Trần Kỳ vẫn luôn thích ăn kem, mùa đông cũng thích ăn kem, mà vị xoài lại là vị cô thích nhất.

Trần Kỳ lườm hắn một cái, "Em cố ý chơi chị, mua lại không ăn, còn có người giẫm lên chân chị!"

Trần Hạo Nam nhìn xuống, Trần Kỳ đang đi một đôi giày đế xuồng màu be và một dấu chân lớn trên đó.

Hắn choàng tay qua vai cô, "Em xin lỗi, hôm nay em mua đồ ăn ngon cho chị được không!"

Cô múc một muỗng đá bào lớn, bỏ vào miệng, ngẩng đầu cười, nói: "Được!"

Hai người chậm rãi bước đi, tránh trái tránh phải, hắn cúi đầu nhìn cô ăn, đôi môi nhỏ nhắn đã bị lạnh đến đỏ bừng, chiếc thìa nhựa đen liên tục ra vào trong miệng cô, hắn không nhịn được, cổ họng căng thẳng, cúi đầu đến gần khuôn mặt cô, “Em cũng muốn nếm thử.”

Bước chân cô dừng lại, nghiêm túc múc một thìa đá vào đút vào miệng hắn, lúc rút lại chiếc thìa thì lại bị hắn cắn chặn lại, cô cong môi lườm hắn một cái, Trần Kỳ cảm thấy hắn quá trẻ con, lại còn làm hành động ấu trĩ như vậy để trêu cô.

Chiếc miệng lấp đầy đá bào, hắn cười, chiếc thìa cô đã ăn nằm trong miệng hắn, giống như đang ngậm lưỡi cô, mới chỉ tưởng tượng như vậy, hắn đã tim đập chân run không thể kiểm soát.

Tuy rằng gần trong gang tấc, cô lại không chút bắt bẻ tâm tư của hắn, vẫn vui vẻ ăn.

"Không hiểu lại thích ăn kem đến vậy, bà dì sắp đến kìa!"

Trần Kỳ cũng lơ đãng nói: "Còn có một tuần nữa!" nói xong, mặt liền đỏ bừng!

Trần Hạo Nam cũng cảm thấy mình hơi bất cẩn, hắn biết chu kỳ kinh nguyệt của cô, nhưng đột ngột nói ra như vậy thì hơi có vấn đề.

May mắn thay, Trần Kỳ, người đang bối rối, đã không nghĩ nhiều, em trai trong suy nghĩ của cô là một cậu bé đơn giản, mặc dù hắn đã cao lớn và trưởng thành, nhưng cô vẫn bướng bỉnh coi hắn là một đứa trẻ, những động tác vớ vẩn, những lời nói kinh hãi kia cô đều không giật mình.

Hai người vừa đi vừa nhìn xung quanh, người xếp hàng nhiều không đếm xuể, chọn tới chọn lui, đi ngày càng xa, đi đến thẳng cuối phố ẩm thực, Trần Kỳ mới chọn một quán mì thịt bò Đài Loan.

Cô nói: "Mì bò ở tiệm này rất ngon, chị ăn cả đời cũng không chán!"

"Thật luôn?"

“Ừ!” Cô nghiêm túc gật đầu, “Còn có trà bí đao, uống cũng rất ngon!”

Hắn cười, trong lòng nói: “Em cũng vậy, cả đời này sẽ không bao giờ cảm thấy chán với những thứ mình thích.”

May mắn thay, quán không đông khách lắm, hai người tìm một chỗ ngồi kín đáo, ngồi đối diện nhau chờ đồ lên, Trần Kỳ vẫn đang hăng say thưởng thức đá bào.