Chương 30​

2622 Chữ Cài Đặt
Chương 30

Cảnh diễn cuối cùng kia bởi vì sử dụng nhiều võ thuật lại có nhiều diễn viên quần chúng, quay chụp mãi cho đến sáu giờ chiều mới xong.

Khi bọn họ quay xong, tất cả mọi người đều thở phào một hơi.

"Công việc kết thúc, mọi người về nghỉ ngơi đi." Tào Khôn đứng lên nói với Chung Trì Tân và Khương Diệp "bảy giờ ba mươi phút tối tập trung tại phía đông cổ thành, cùng nhau ăn một bữa cơm."

Khương Diệp một thân vết máu, trên mặt cũng có không ít, cô liền đi đến phòng thay quần áo để thay.

"Anh Tân, vé máy bay trưa mai em đã đặt xong." Kế Thiên Kiệt chạy tới nói.

Chương trình 'Văn hóa di sản' ghi hình tập ba, Chung Trì Tân phải đến một thành phố khác để quay.

Chung Trì Tân nói đã biết, quay đầu hỏi Kế Thiên Kiệt: "Album của tôi có phải vẫn còn mấy quyển ở trong nhà?'

Tiểu khu Khê Địa bên bia có phòng chuyên cất giữ, trước kia là Chung Trì Tân dùng để lưu giữ những bài nhạc mình thích, không biết bắt đầu từ khi nào, một góc trong phòng bị Kế Thiên Kiệt chiếm dụng, để album phát hành của Chung Trì Tân.

" Chỉ có hai bộ, bản cứng và bản đĩa than. "Kế Thiên Kiệt ngẩn người, anh cậu trước nay không có hỏi qua những việc này.

" Sau khi trở về cậu giúp tôi.. được rồi, để tôi tự làm. "Chung Trì Tân thu hồi lời vừa nói, nhanh chân rời khỏi phim trường.

"... "

Kế Thiên Kiệt ở đằng sau không hiểu ra làm sao, anh cậu có khi nào nói chuyện một nửa như vậy đâu, vừa rồi đến cuối cùng là muốn cậu trở về làm gì?

* * *

Thời điểm liên hoan rất náo nhiệt, mọi người cơ hồ tìm được hy vọng đóng máy từ Chung Trì Tân và Khương Diệp, nhao nhao muốn rót rượu mời hai người uống.

" Đạo diễn, chúng tôi là không thể uống rượu nhưng hai người ngày ngày mai không có quay phim, còn không thể uống sao? "Phiền Biên Đồng đứng lên nâng chén" Tiểu Chung, Tiểu Khương anh Phiền mời hai người một chén. "

Tào Khôn ném cho Phiền Biên Đồng một ánh mắt:" Mình muốn uống rượu thì cứ uống đi, lại còn lấy người khác ra làm cái cớ. "

Chung Trì Tân vô thức nhìn thoáng qua về phía Khương Diệp sau đó nói:" Anh Phiền, chiều ngày mai tôi có một chương trình cần ghi hình, không uống được. "

Phiền Biên Đồng ngẩn ra, lập tức cười ha ha nói:" Tôi uống, Tiểu Chung thì tùy ý nhé. "

Khương Diệp đứng lên chạm chén cùng Phiền Biên Đồng, cũng đem rượu trong chén uống cạn, tuyệt không chú ý đến ánh mắt Chung Trì Tân nhìn qua.

" Tiểu Chung cũng bận quá, hôm nay mới đóng máy ở đoàn làm phim, ngày mai lại đi ghi hình tiết mục, không dễ dàng. "Vị tiền bối ngồi cùng bàn cũng thay đồ uống mời một ly.

Bên trong đoàn làm phim 'Thiếu Hoa Ca' diễn viên phần lớn đều không có quá nổi tiếng, càng quen thuộc với cảnh quay xong bộ phim này thì nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sau đó lại nhận kịch bản.

" Đây đã là cái gì, ban ngày có rất nhiều công việc, rạng sáng lại lên máy bay đi ghi hình tiết mục, đều là chuyện bình thường. "Tào Khôn nhìn đã thành quen" Có điều, Trì Tân cậu đây rốt cục là muốn bước ra ngoài lĩnh vực ca hát rồi? Tôi luôn nghe người ta nói cậu trừ việc ca hát ra những hoạt động khác đều không nhận. "

" Ừm, bây giờ tôi muốn thử xem sao. "

" Là muốn bước ra khỏi vòng bao nhiêu? "

Tào Khôn rót cho mình chén nước chanh, lại nhìn Khương Diệp, ba người đứng lên cụng ly:" Tiểu Khương, sau này có tính toán gì? "

Trong chén của Khương Diệp chính là rượu, trên bàn có hai bình rượu, một bình trong tay Phiền Biên Đồng, một bình ở trên tay cô, cô uống hết rượu trong chén mới nói:" Tôi muốn quay phim. "

Hiện tại cô cũng có phương thức liên lạc của mấy vị đạo diễn cùng diễn viên, chẳng qua đến bây giờ cũng không có tin tức gì, hay có nhân vật nào cần diễn, cho nên Khương Diệp dự định về thủ đô chờ.

Tào Khôn cúi đầu ăn một đũa thức ăn, ngẩng đầu nói với Khương Diệp:" Cái truyền thống này không thể ở trên người tôi rơi mất được, Wechat của tôi cô thêm bạn đi, sau khi trở về chờ tôi liên hệ. "

Ông nói truyền thống là ám chỉ trước kia Khương Diệp sau khi tham gia một bộ phim đạo diễn sẽ đem cô đề cử cho một đạo diễn khác.

Trong giới đạo diễn cũng không có gì gọi là bí mật, lại thêm Tào Khôn chuyên môn đi nghe ngóng, cũng không thể nào quá kém được, chẳng qua trong thời gian này còn không có nghe nói có người nhận hạng mục mới.

Khương Diệp nghe không quá rõ, nhưng cũng không hỏi lại, chỉ trả lời được.

" Kỹ thuật diễn tốt như vậy không thể lãng phí thiên phú của mình được. Về sau nếu nổi tiếng rồi thì nên tỉnh táo một chút, cũng đừng để tiền tài làm choáng váng đầu óc. "Tào Khôn nghiêm mặt nói" trong vòng giải trí này muốn hủy một người quá đơn giản, Khương Diệp cô hãy suy nghĩ cẩn thận. "

Có lẽ cảm thấy mình quá nghiêm túc, Tào Khôn lại chỉ vào Khương Diệp hướng mọi người nói:" Người này tương lai nói không chừng địa vị sẽ cao hơn những người ngồi ở đây bây giờ, hiện tại không mời rượu thì khi nào mới mời chứ? Không thể uống rượu thì lấy thứ khác thay thế, đến, nhanh lên. "

Đánh giá này không thể bảo là không cao, nhưng ở trong phòng đều không phải là những người đơn thuần, từng ánh mắt độc ác trong một tháng này Khương Diệp diễn đều rất xuất sắc lột tả được hết nhân vật.

Luận về tướng mạo, kỹ thuật diễn, tính tình không có cái gì là không xuất sắc, người như vậy nếu như không nổi tiếng thì còn ai nổi tiếng nữa.

Phiền Biên Đồng dẫn đầu đứng lên:" Vậy tôi phải đi khắp nơi khoe khoang, năm đó Khương Diệp đều đóng qua vai phụ phim của tôi. "

Cả đám người cười ha ha, cũng đều đứng lên nói lời chúc phúc.

Chung Trì Tân trong chén là nước dừa, anh đứng đối diện Khương Diệp, theo cái chén nhẹ nhàng đυ.ng tới, trái tim bỗng nhiên đập nhanh, giương mắt nhìn về phía Khương Diệp.

Rõ ràng trong phòng ánh đèn sáng chói, xung quanh một mảnh náo nhiệt, đám người đứng lên nâng ly cạn chén, mà trong mắt Chung Trì tân dường như chỉ còn người đối diện, thẳng đến khi ly lạnh băng dán ở bên môi, nước dừa chảy vào trong miệng, anh mới thốt ra lời nói:" Hy vọng.. cô có thể càng ngày càng tốt hơn. "

Tào Khôn ở bên cạnh giễu cợt:" Trì Tân cậu như vậy không được, hát thì hát được nhiều bài như thế mà nói chuyện chỉ có mấy câu như vậy?'

Vừa nhắc tới ca hát, tất cả mọi người đều ồn ào, hy vọng có thể thấy Chung Trì Tân trực tiếp hát, giống như một buổi hòa nhạc nhỏ.

"Tôi nghe nói vé buổi biểu diễn của cậu rất khó kiếm, hôm nay chúng ta như vậy lại tiết kiệm được không ít tiền". Phiền Biên Đồng cầm lấy khăn bên cạnh, gấp gấp ba cái, làm thành một cái que tiếp ứng quơ quơ múa "Chung thần Chung Thần!"

"Ha ha ha ha, Phiền Biên Đồng anh cũng biết pha trò nữa hả." Nữ diễn viên diễn vai nữ chính cười đến gục xuống bàn.

Đáp ứng lời mời của mọi người, Chung Trì Tân hát mấy bài.

Kế Thiên Kiệt cùng mấy vị nhân viên công tác ngồi ăn ở phòng bên cạnh, nghe được loáng thoáng tiếng hát từ phòng cách vách, sững sờ trong chốc lát.

Anh cậu vậy là trong lúc ăn cơm hát cho người khác nghe?

Nếu là trước kia có những loại yêu cầu này, anh cậu tuyệt đối sẽ quay người đi.

Mấy năm trước có một vị nhà giàu tổ chức sinh nhật cho con gái, nghe nói tốn không ít tiền mở tiệc tối, mời các minh tinh ca sĩ, đáng tiếc anh cậu nửa điểm cũng không để ý, ngồi ở trong nhà xem phim.

Kế Thiên Kiệt nhìn đĩa thịt bò trên mặt bàn, cầm lấy đũa kẹp lên hai miếng nhai nhai: Hiện tại.. anh cậu vui vẻ là được rồi.

Sau khi tụ họp ăn uống thì mọi người rời đi, một đám người ngồi xe riêng của mình trở về, cuối cùng chỉ còn lại Khương Diệp và Chung Trì Tân.

"Cô khi nào thì rời đi?" Chung Trì Tân quay đầu nhìn Khương Diệp.

"Ngày kia."

"Ngày mai đi đâu vậy?" Chung Trì Tân cũng biết không nên tò mò chuyện người khác, có lẽ bởi vì không khí trong phòng bao vừa rồi làm anh có cảm giác quan hệ của hai người đã được rút ngắn.

Khương Diệp dõi mắt nhìn từng chiếc xe biến mất trong màn đêm, cười yếu ớt một tiếng: "Đại khái đi dạo xung quanh một chút."

Chung Trì Tân đột nhiên hỏi: "Đi cùng anh Đồ sao?"

Khương Diệp không nhịn được cười lên: "Làm sao anh đột nhiên nghĩ đến anh ấy? Tôi tùy tiện đi dạo một mình thôi."

"Ừm."

"Về nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn có chuyến bay." Khương Diệp hướng Chung Trì Tân phất tay.

Kế Thiên Kiệt đã ở ven đường mở cửa xe chờ sẵn.

Chung Trì Tân đi được một nửa đường, quay đầu lại nhìn Khương Diệp.

"Làm sao vậy?" Khương Diệp đứng trên bậc thang hỏi.

Chung Trì Tân lắc đầu, bỗng nhiên cười cười với cô rồi xoay người rời đi.

Nhiều lần ngẫu nhiên gặp nhau như vậy, lần tiếp theo chắc là sẽ không quá lâu đâu.

..

Khương Diệp ở lại Tỉnh Y một ngày, cuối cùng tại ngày mùng một tháng bốn quay trở lại thủ đô, lập tức chuyển nhà.

Lần này tìm được một căn cũng không tệ lắm, một phòng ngủ một phòng khách, khu vực xung quanh cũng tạm được.

Khương Đào còn chưa có tìm được việc ở thủ đô, bởi vậy Khương Diệp lấy vị trí trung tâm các công ty làm vị trí, cuối cùng định vị được một phạm vi, nhờ bạn bè trong khu này hỗ trợ tìm phòng.

"Hoàn cảnh cũng không tệ lắm, lại gần ga tàu điện ngầm, giá cả so với các chỗ khác cao hơn một chút, chẳng qua công việc ở gần đây thì mức giá này vẫn chấp nhận được." Người bạn gọi điện thoại đến "Bạn muốn thuê hộ em họ trong bao lâu?"

"Nửa năm." Khương Diệp 'ừ' một tiếng, "Đứa nhỏ kia điều kiện gia đình không tốt lắm, cho cậu ấy thời gian giảm xóc đã."

Người bạn ở trong điện thoại cười nhạo một tiếng: "Bạn so với người em họ kia cũng không có lớn hơn bao nhiêu tuổi, cũng không thấy bạn khi đó giảm xóc qua cái gì."

Khương Diệp vừa chuyển đồ vào phòng đang ở phòng khách liền ngồi xuống mở hành lý ra cười nói: "Nếu như có người nguyện ý giúp tớ, tớ cũng tiếp nhận."

"Được thôi, các xe bạn gửi tớ này thì lúc nào qua lấy?"

"Buổi chiều sẽ qua."

Rạng sáng ngày mùng ba, Khương Diệp đến nhà ga đi đón Khương Đào.

Khương Diệp đứng chờ ở cửa ra nhà ga, cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, sáu giờ mười ba phút sáng, đã qua nửa giờ.

Sáu giờ hai mươi lăm phút, mới có hành khách đi ra, Khương Diệp đứng ở thềm đá, đến sáu giờ ba mươi lăm phút mới thấy một người gầy gò trẻ tuổi ăn mặc đơn giản kéo hành lý đi tới.

"Khương Đào."

"Chị!" Khương Đào còn đang nghĩ có nên ở nhà ga đợi một lúc hay không, đợi đến bảy giờ gọi điện thoại cho chị cậu, không nghĩ tới chị vậy mà đã chờ ở đây.

Ngồi tàu hai mươi mấy tiếng, Khương Đào trên người cũng không quá sạch sẽ, tóc tai cũng lộn xộn.

"Phòng ở chị đã thuê xong, hiện tại trực tiếp đi tắm rửa nghỉ ngơi." Khương Diệp dẫn Khương Đào đi đến chỗ đỗ xe.

"Chị, hết bao nhiêu tiền em chuyển cho chị." Khương Đào đi theo ở phía sau, trong mắt tràn ngập sùng bái.

Từ nhỏ đến lớn chị cậu đã rất lợi hại, Khương Đào mỗi lần nói tên chị với người khác, bạn học đều mười phần hâm mộ.

"Thủ đô chi tiêu đắt đỏ, tiền của em trước tiên giữ lại, tiền thuê nhà chị đã trả trước nửa năm." Khương Diệp quay người cầm hành lý của Khương Đào bỏ vào cốp xe.

Thấy Khương Đào còn muốn nói chuyện, Khương Diệp nhíu mày: "Không cần phải tranh cãi, chị tạm thời không thiếu chút tiền này, về sau trả lại chị vẫn không muộn."

"Lần trước không nên nói chuyện này với bác gái." Khương Đào lầm bầm, từ lúc bác gái gọi điện nói chuyện với chị, cậu vẫn cảm thấy không vui, luôn cảm thấy vì mình mà làm cho chị khó xử.

"Mẹ chị muốn chị giúp em và bản thân chị muốn giúp em là hai chuyện khác nhau, không cần để ở trong lòng." Khương Diệp đóng lại cốp xe, nhìn thoáng qua Khương Đào, ra hiệu cho cậu lên xe.

Vừa đến chỗ thuê phòng, Khương Đào không có đi tắm rửa ngay, mà là ngồi xổm ở cửa phòng đem hành lý mở ra, từ bên trong lấy ra một túi lớn đặc sản cùng đồ ăn: "Chị, đây là ở nhà mang đến, chị cầm đi."

Mẹ Khương Đào tự mình làm một ít món ăn của thị trấn Ninh, nếu không phải hành lý của Khương Đào không đủ chỗ thì mẹ cậu còn muốn nhét thêm một túi lớn nữa.

Khương Diệp nhận lấy: "Giúp chị cảm ơn thím hai nhé."

"Người một nhà cảm ơn cái gì ạ." Khương Đào lại lấy ra quần áo của mình "Chị, nếu chị muốn ăn cái gì thì gọi điện cho mẹ em, tránh khỏi mẹ em ở nhà luôn nhắc tới."

Khương Diệp ngồi ở phòng khách, đem một túi đồ ăn kia đổ ra, cầm lấy một miếng ăn, quả nhiên vẫn là tay nghề thím hai tốt.

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Tiểu Diệp: Tuyệt không thừa nhận mình bị cá voi nhỏ kia cười một tiếng ngọt ngào hấp dẫn.

Cá voi nhỏ: Nam thần lạnh lùng cũng phải bối rối.