Chương 29​

2565 Chữ Cài Đặt
Chương 29

Trong thời gian một tháng, phần diễn của Cửu Vương gia cùng thị nữ Lương Thiền cũng sắp hoàn thành.

Hôm nay trước khi quay, Tào Khôn cố ý đi đến trước mặt Khương Diệp và Chung Trì Tân "Quay xong buổi tối chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa cơm."

"Đạo diễn, không phải nói là không thể ra ngoài liên hoan sao?" Vị diễn viên bên cạnh diễn vai Tam Vương gia trêu chọc nói "như này uy nghiêm của ngài ở đâu?"

Tào Khôn lặng lẽ quét ánh mắt qua: "Chuẩn bị lời kịch của cậu cho tốt, buổi tối tất cả mọi người cùng đi."

Tất cả mọi người đương nhiên là chỉ những diễn viên chính, Chung Trì Tân là người đóng máy trước, mọi người cùng nhau ăn cơm chúc mừng, về phần Khương Diệp, Tào Khôn có tâm tư giúp đỡ cô nên cũng gọi đi cùng.

"Trì Tân, còn có một cảnh cuối cùng này diễn thật tốt nào, cố lên." Tào Khôn cổ vũ xong mới trở lại vị trí của mình ngồi xuống.

Kỳ thật trọng điểm của cảnh diễn cuối cùng này từ Cửu Vương gia chuyển qua trên người thị nữ, khó diễn chính là cảnh Lương Thiền cuối cùng gϊếŧ hết những người xung quanh, sau đó tự sát, chẳng qua Tào Khôn cũng không lo lắng, ông đang muốn nhìn xem Khương Diệp diễn cảnh này như thế nào.

Cảnh cuối cùng này là cảnh Lương Thiền thể hiện ra mặt chân thật nhất cho người xem.

Chung Trì Tân có chút khẩn trương, mặc dù ở đoàn làm phim một tháng, nhưng đối với anh mà nói đóng phim vân chưa quá quen thuộc.

"Các bộ phận đã chuẩn bị xong chưa?" Tào Khôn cầm bộ đàm hỏi một lần, xác nhận tất cả đã về đúng vị trí, mới hô bắt đầu.

Cửu Vương gia cấu kết với giặc bên ngoài, hãm hại tướng quân Tần Thiếu Hoa, bộ Binh nhận lệnh đến đây vây bắt.

Đoạn Vịnh Sương mới từ trên giường xuống, tóc dài xõa vai, chỉ thấy mộ thân áo trắng trong suốt.

Lương Thiền lấy áo ngoài mặc vào cho anh ta, Đoạn Vịnh Sương giang hai tay ra để nàng buộc lại đai lưng: "Lương Thiền."

Lương Thiền mặc xong quần áo cho Đoạn Vịnh Sương mới lùi ra phía sau một bước, xoay người đáp: "Nô tài đến ngay đây."

Đoạn Vịnh Sương vậy mà lại tiến lên một bước, anh ta nghiêng nghiêng đầu, vươn tay ra nâng cằm Lương Thiền lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng một hồi lâu, mói nói: "Ngươi rời đi đi."

"Ách" Tào Khôn đang ngồi theo dõi màn hình trước mặt, thốt lên một câu, ánh mắt Chung Trì Tân diễn Cửu Vương gia quá thuần khiết.

Theo như ông suy nghĩ, ánh mắt Cửu Vương gia lúc này hẳn là rất phức tạp, anh ta cả đời cuồng vọng, thánh chỉ khám xét nhà đã ban xuống, không có đường để trốn, cũng không có khả năng hối hận, cho nên đối với Lương Thiền là lần đầu tiên lộ ra điểm lương thiện.

Mà không giống biểu cảm bây giờ, biểu hiện giống như muốn người yêu rời xa nguy hiểm, mình thì một mình chịu chết.

Bộ đàm đã nắm chắc trong tay nhưng từ đầu đến cuối đạo diễn Tào không có hô dừng lại.

Có lẽ.. Chung Trì Tân cũng không có diễn sai, Cửu Vương gia đối với Lương Thiền cũng có tình cảm khác biệt, mà anh hiểu là thích.

Lương Thiền nhìn thẳng Đoạn Vịnh Sương: "Vương gia, Lương Thiền tuyệt không rời ngài nửa bước."

Đoạn Vịnh Sương bỗng nhiên xoay người nở nụ cười, thậm chí có chút không dừng lại được, cười đến nước mắt đều chảy ra, mà Lương Thiền vẫn không lui về phía sau một bước.

Đoạn Vịnh Sương sau khi cười xong, thần sắc trên mặt thu hồi lại, phôi phục bộ dáng lười biếng, anh ta vén lên mái tóc dài, cúi người sát mặt Lương Thiền, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của hai người, Lương Thiền chỉ cần khẽ ngẩng đầu thì có thể chạm vào anh ta.

Sau đó Đoạn Vĩnh Sương khẽ nói: "Giúp ta búi tóc."

"Cut!"

Chung Trì Tân và Khương Diệp đều thả lỏng, nhân viên công tác bên cạnh cũng bắt đầu trò chuyện.

Khương Diệp nhìn thoáng qua Chung Trì Tân, lại nhìn đạo diễn Tào Khôn, cũng không nhìn thấy đạo diễn có ý đồ gì.

"Đạo diễn Tào." Khương Diệp cuối cùng vẫn là đi tới, "Tôi cho rằng Cưu Vương gia anh ta không có thích Lương Thiền mới đúng."

Tào Khôn cười ha ha một tiếng: "Cô cũng cảm thấy như vậy? Vừa rồi tôi có nghĩ, theo cách lý giải như vậy của Trì Tân cũng không sai, Cửu Vương gia vốn là tùy hứng, thích một thị nữ cũng là bình thường."

Đạo diễn cũng cho rằng không có vấn đề, Khương Diệp cũng không có ý kiến nữa, dù sao lý giải kịch bản của mỗi người cũng không giống nhau.

Chung Trì Tân thấy Khương Diệp đứng ở bên cạnh cúi đầu trầm tư, liền đi tới: "Vì sao cô nhất định cho rằng Đoạn Vịnh Sương không thích Lương Thiền, bởi vì anh ta là Cửu Vương gia sao?"

Anh cũng không cho rằng Khương Diệp vừa rồi đi sang chỗ đạo diễn bên kia có vấn đề gì thảo luận, một tháng này, cả đoàn phim đều biết cô đối với việc quay phim có bao nhiêu nghiêm túc, ai cũng không làm được giống như Khương Diệp ngày ngày đều đến phim trường.

Khương Diệp giọng nói thật có lỗi: "Tôi chẳng qua cảm thấy không nên, Cửu Vương gia không quá giống với việc thích thị nữ Lương Thiền."

Từ toàn bộ kịch bản Khương Diệp cho rằng Cửu Vương gia đối đãi với Lương Thiền càng giống với đối đãi thuộc hạ hơn.

Thực ra vấn đề này hai người đã thảo luận qua ở quán lẩu lần trước, Chung Trì Tân có lẽ kỹ thuật diễn không bằng Khương Diệp, nhưng không có trở ngại anh đứng ở góc độ Cửu Vương gia suy nghĩ.

"Đoạn Vịnh Sương có thể bởi một lần đi săn ngoài ý muốn liền kết thù cùng đại tướng quân Tần Thiếu Hoa, cũng không tiếc thủ đoạn cấu kết với quân giặc buộc Tần Thiếu Hoa phải chết." Chung Trì Tân nói ra suy nghĩ của mình "Anh ta vì sao không thể thích Lương Thiền?'

Khương Diệp trầm mặc, cô rất khó để nói ra cảm giác trong lòng mình.

" Diễn viên chuẩn bị, quay cảnh tiếp theo. "

" Đi thôi. "Chung Trì Tân giương môi cười cười với Khương Diệp" Vương gia còn đang chờ Lương Thiền búi tóc. "

Ống kính chuyển động, Đoạn Vịnh Sương ngồi ở trước gương, Lương Thiền đứng phía sau anh ta, trong tay cầm lược ngọc, chậm rãi chải tóc.

" Lương Thiền, cô đã theo tôi bao nhiêu năm? "Đoạn Vịnh Sương nhàn nhạt hỏi.

" Mười lăm năm hai tháng. "Lương Thiền không chút nghĩ ngợi nói.

" Hình như ngày đó cũng là một buổi sáng. "Đoạn Vịnh Sương quay đầu nhìn Lương Thiền, lọn tóc đã cố định rồi lại trượt xuống, tay anh ta đo đo" khi đó người mới lớn như vậy. "

" Vâng. "

Chờ Đoạn Vịnh Sương quay đầu đi, Lương Thiền vẫn như cũ chậm rãi chải tóc.

" Lương Thiền. "

Lần này Đoạn Vịnh Sương gọi một tiếng nhưng thật lâu cũng không có nói tiếp, mãi đến khi Lương Thiền đem tóc của anh ta búi xong.

" Lương Thiền, ngươi có đi hay không? "Đoạn Vịnh Sương trong mắt tràn ngập một cỗ lệ khí, nhưng ngữ khí lại nhu hòa.

" Không đi. "Lương Thiền không có chút gì do dự nói.

" Lương Thiền, ngươi nghe đi.. bọn họ đã đến. "Sau đó Đoạn Vịnh Sương đưa tay kéo Lương Thiền, mang cô về phòng ngủ, lật gối đầu lên, từ dưới gối có một bình sứ Thanh Hoa trắng.

Con ngươi Lương Thiền co rút lại, khuôn mặt từ trước đến nay không có biểu tình gì giờ lại lộ ra một dòng cảm xúc.

Đoạn Vịnh Sương ngồi ở trên giường, ngắm nhìn bình sứ Thanh Hoa, một lát sau ngửa đầu nhìn nàng:" Lương Thiền, ta muốn ngươi đi. "

Lương Thiền cả đời chưa từng kháng cự mệnh lệnh của Đoạn Vịnh Sương, cho tới hôm nay.

Nàng quỳ gối trước mặt Đoạn Vịnh Sương:" Vương gia, Lương Thiền mang ngài cùng đi. "

Đoạn Vịnh Sương liếc nhìn Lương Thiền:" Đất trong thiên hạ đều là của vua, Lương Thiền, ta không đi được. "

Không chờ Lương Thiền nói tiếp, tiếng huyên náo bên ngoài ngày càng gần.

Đoạn Vịnh Sương mở nắp bình ra:" Ngươi không đi.. vậy thì tiễn ta lên đường. "Anh ta đổ ra một viên dược kim sắc.

Lương Thiền chỉ cảm thấy cả người lạnh như hầm băng:" Vương gia! "

" Lương Thiền, ngươi còn nghe lời của ta hay không? "Đoạn Vịnh Sương dường như cảm thấy thứ đang cầm trong tay không phải độc dược mà là một viên Đường Hoàn, cười một tiếng" Bản Vương không muốn chết trên tay đám người bẩn thỉu kia, cũng không muốn một thân quần áo này nhiễm máu, Lương Thiền, ngươi có nguyện ý giúp ta không? "

Lương Thiền quỳ gối trên nền nhà, lấy đầu gối làm trung tâm, chung quanh một vòng gạch ngọc đều bị vỡ nát.

Đoạn Vịnh Sương nhíu mày nói:" Lương Thiền, sau khi ta rời đi, ta muốn trong phủ thật sạch sẽ. "

Lương Thiền rốt cuộc cũng đứng lên, đi đến bên cạnh bàn rót một chén nước ấm, đi đến chỗ Đoạn Vịnh Sương.

Sau đó Đoạn Vịnh Sương đem thuốc độc bỏ vào trong miệng, nhận thấy chén nước Lương Thiền mang tới nuốt xuống.

" Có chút tanh. "Sau khi Đoạn Vịnh Sương nuốt xuống, mày nhíu lại có chút ghét bỏ" lúc trước vì sao không bọc một lớp đường ở bên ngoài thuốc? "

Loại độc dược này có tên là Độc Thánh là do một người bệnh triền miên lâu năm sơ chế, ăn vào không có cảm giác đau đớn, chỉ giống như đang ngủ say, sinh mạng cứ như vậy chấm dứt.

Lương Thiền không có trả lời, nhìn chằm chằm vào Đoạn Vịnh Sương, nhìn qua anh ta có chút xíu buồn ngủ.

" Lương Thiền.. "Đoạn Vịnh Sương tựa ở bên giường, mặt mày hơi gấp" Ngoan, bản Vương đi. "

Lương Thiền đứng tại chỗ, nhìn qua đối phương đã nhắm mắt lại, dường như thời gian trôi qua rất lâu, phía ngoài phủ âm thanh binh khí càng ngày càng vang.

Lương Thiền rốt cuộc mới có phản ứng.

Nàng đặt Đoạn Vịnh Sương nằm xuống, đắp kín chăn cho anh ta, như là đang ngủ say.

Cuối cùng Lương Thiền quay người cầm lấy kiếm ở trên tường, rời đi tẩm điện, nàng không thể để cho người khác đến quấy rầy Vương gia.

" Cut! "

Tào Khôn hết sức hài lòng, vỗ tay nói:" Nghỉ ngơi một chút, đợi chút nữa còn có cảnh đánh nhau.'

Chờ Khương Diệp gϊếŧ hết người bên ngoài sau đó tự sát, phần diễn của Cửu Vương gia và thị nữ Lương Thiền coi như kết thúc.

Chung Trì Tân mở mắt đứng dậy, lại chỉ nhìn thấy Khương Diệp trực tiếp rời khỏi phim trường.

"Trì Tân, hôm nay diễn thật sự không tệ." Tào Khôn hướng Chung Trì Tân giơ ngón tay cái, cơ bản là một lần đã qua.

Chung Trì Tân nói mấy câu với Tào Khôn, liền có chút không nhập tâm, cuối cùng vẫn là hướng Tào Khôn xin phép rời đi trước một chút.

"Được, cậu đi nghỉ ngơi đi.'Tào Khôn phất phất tay, đi xem chỉ đạo võ thuật cùng diễn viên quần chúng bên kia.

Khương Diệp tìm một nơi hẻo lánh đứng, ánh mắt lạnh lùng, lòng bàn tay cô đến bây giờ vẫn còn nắm chặt nắm đấm của Lương Thiền vừa rồi, gân tay cũng nổi lên.

Cô còn chưa có xuất diễn hoàn toàn.

Chút nữa Lương Thiền còn có một cảnh cần quay, Khương Diệp cũng cố ý giữ lại một phần cảm xúc, nhưng loại cảm xúc này cũng không dễ chịu cho lắm, cho nên tìm một nơi hẻo lánh chờ.

Lúc Chung Trì Tân tìm đến nơi, Khương Diệp nháy mắt có một loại cảm xúc mừng rỡ thuộc về Lương Thiền-Đoạn Vịnh Sương vẫn còn sống.

Chẳng qua sau khi Chung Trì Tân mở miệng, cái cảm xúc kia liền bị Khương Diệp áp chế.

" Cô.. có khá hơn chút nào không? "Chung Trì Tân tìm cái cớ tách Kế Thiên Kiệt ra, tự mình đi đến địa điểm gần phim trường, mới nhìn thấy Khương Diệp, lại phát hiện sắc mặt cô âm trầm đứng ở trong góc.

Chung Trì Tân xuất diễn rất nhanh, trên người đã không còn thấy tung tích của Cửu Vương gia Đoạn Vịnh Sương, nhưng trên người vẫn còn một thân trang phục mà Lương Thiền vừa mặc lên kia.

" Tôi không sao. "Khương Diệp cưỡng ép để cho mắt mình dời đi, thanh âm nhẹ nhàng" Anh sao lại tới đây vậy? "

Khoảng cách hai người có chút xa, Chung Trì Tân không có nghe rõ câu nói phía sau của Khương Diệp, liền đi lại gần cô.

Khương Diệp vô thức lùi lại, lại phát hiện sau lưng mình là bức tường, cô giật mình, hai tay đan nhau nhìn về một bên khác:" Anh không về nghỉ đi? "

Chung Trì Tân không nhận thấy được bất thường, anh tới gần Khương Diệp:" Muốn xem cô diễn cảnh cuối cùng. "

" Ừm. "Khương Diệp ngẩng đầu cười nói" hôm nay diễn xong hai chúng ta liền đóng máy. "

Lúc cô ngẩng đầu trong mắt một mảnh âm trầm, Chung Trì Tân thấy rõ, không khỏi khẽ giật mình, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại:" Đạo diễn Tào nói buổi tối cùng đi liên hoan.'

Khương Diệp đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cô dựa ở trên tường: "Sau khi quay phim xong, anh trở về chuẩn bị album kỷ niệm mười năm sao? Sẽ có bài hát mà lần trước hát không?"

Chung Trì Tân suy nghĩ một chút nói: "Có lẽ sẽ, bây giờ còn chưa xác định được tên album."

"Anh hát rất hay." Khương Diệp nghiêm túc nói "những album trước kia tôi không biết, album lần này ra nhất định tôi sẽ mua."

Chung Trì Tân bởi vì lần đầu tiên có người khen anh hát hay mà cảm thấy vui như thế, mặt mày đều mang ý cười: "Không cần mua, tôi có thể tặng cho cô."