Chương 149​

2819 Chữ Cài Đặt
Chương 149

Công viên giải trí ở Nhật Bản là một địa điểm rất thu hút khách du lịch, ở đây có nhiều du khách nước ngoài, sáu người sau khi đến đây thì quyết định tách nhau ra đi chơi.

"Từ sau khi có con, hình như đã rất lâu rồi chúng ta không có ra ngoài chơi như vậy." Bạch Vân Nguyệt giây trước còn đang xúc động, giây sau lại nói "Sau này có thời gian thì mang bọn nhỏ cùng đến."

"Hôm nay chỉ có hai người chúng ta, đừng nghĩ đến bọn nhỏ nữa." Kim Châu cũng đã rất lâu rồi đi đâu cũng không mang theo con như hiện tại, chỉ có mình và Bạch Vân Nguyệt đi chơi "Hai chúng tôi đi bên kia chơi tàu lượn siêu tốc trước, mọi người cứ tùy ý nhé."

Cơ hội hiếm có này, Kim Châu muốn ở một mình với vợ mình, dù sao thì những người xung quanh anh cũng không quen biết.

"Mọi người chơi vui vẻ nhé." Bạch Vân Nguyệt vẫy tay nói.

"Vậy chúng ta cũng đi đi." Giang Thanh Nhi ôm bạn trai xoay người rời đi trước, sau lưng mang theo không khí vui vẻ, trước đó lúc còn ở trong xe, camera còn chưa mở, cô ta cùng bạn trai im lặng suốt đoạn đường.

Chung Trì Tân ôm chặt Khương Diệp như thể sợ bị đám đông xung quanh tách hai người họ ra.

Hai người cùng nhau đi trên đường, bắt đầu chơi từ trò chơi đầu tiên, vòng quay ngựa gỗ, Khương Diệp lúc đầu cũng không nghĩ nhiều lắm, trong cảm nhận của cô trong công viên giải trí là những trò mà trẻ con rất thích.

Không thể không đồng ý với yêu cầu thứ hai của Chung Trì Tân, Khương Diệp chỉ có thể đến đó chơi cùng, khi cô đã thực sự ngồi trên đó, xung quanh truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, cô nhìn Chung Trì Tân đang quay đầu về phía trước.

Hình như cũng không trẻ con lắm.

Sau đó là trò tàu lượn siêu tốc, tàu cướp biển, con lắc lớn.

Đối với những trò chơi thú vị này, Khương Diệp ngồi trên đó với vẻ mặt trống rỗng, trong khi Chung Trì Tân thì ở bên cạnh nhìn cô với ánh mắt cười cong cong, sau khi xuống thì hỏi cô chơi có vui không.

Khương Diệp nhìn bên ngoài thì có vẻ không sao, nhưng khi cô đi xuống thì hoàn toàn không thể đứng vững, đôi chân run rẩy.

Chung Trì Tân thấy vậy thì nửa ôm nửa đứng tại chỗ, không hỏi thêm câu nào, một lúc sau mới nói "A Diệp, chúng ta đi mua kem đi, anh muốn ăn."

"Được." Khương Diệp vùi đầu vào ngực Chung Trì Tân, nhắm mắt bình tĩnh lại xong mới ngẩng đầu lên nói.

Chung Trì Tân tìm một chiếc ghế trống cho Khương Diệp ngồi xuống, anh thì quay người đi xếp hàng.

Ở chỗ bán kem có rất nhiều người đang xếp hàng, Chung Trì Tân đứng đó thỉnh thoảng lại quay lại nhìn Khương Diệp, sợ rằng cô sẽ biến mất.

Đến lượt Chung Trì Tân mua, anh gọi một kem vị vani và một kem vị muối biển, vừa lấy xong liền nhanh chóng đi về phía Khương Diệp: "A Diệp, em muốn vị nào?"

"Cái gì cũng được." Khương Diệp giơ tay trái ra nhận kem.

"Cái này vị muốn biển." Chung Trì Tân ngồi bên cạnh cô nói.

Cuối tháng ba ăn kem có chút lạnh, nhưng thất sự rất ngon, Khương Diệp cắn một miếng, cúi đầu xoay cây kem trong tay.

Chung Trì Tân cắn một miếng kem vani trong tay, sao đó lại nhìn Khương Diệp hỏi: "Ăn ngon không?"

"Ừm." Khương Diệp nhìn ánh mắt khao khát của anh liền biết anh đang nghĩ gì, đưa cây kem trong tay cho anh "Đổi sang cái này."

Quả nhiên, Chung Trì Tân lập tức nhận lấy, sau đó nhét cây kem vị vani trong tay cho Khương Diệp, toàn bộ quá trình đều làm lưu loát trôi chảy.

"Vị muối biển ngon hơn." Chung Trì Tân cắn một miếng liền đưa ra kết luận.

"Thật sao?" Khương Diệp liếc nhìn người bên cạnh, "Vị va vi cũng không tồi."

Người quay phim: "..."

Cái cẩu lương chết tiệt này.

Khu này có nhiều nhà hàng nên hai người chỉ cần ngồi ở đây ăn, thỉnh thoảng nghe được tiếng cười nói của những người xung quanh truyền đến.

* * *

"Đào Tề, anh đứng lại cho em."

Một giọng nữ sắc bén có phần quen thuộc vang lên từ phía sau.

Chung Trì Tân và Khương Diệp nhìn nhau, quay đầu lại thì thấy Đào Tề khuôn mặt đen sì đang đi tới, phía sau là Giang Thanh Nhi đang đuổi theo.

Chung Trì Tân và Khương Diệp ngồi ở trên cao, còn có ô che chắn nên cặp đôi Giang Đào phía dưới không thấy được bọn họ.

Đào Tề bị Giang Thanh Nhi từ phía sau kéo lại: "Anh như vậy là có ý gì? Một nam nhân mà tính khí nhỏ nhen như vậy, không phải chỉ đẩy anh một cái thôi sao? Chúng ta còn đang ghi hình đó."

"Tôi không quay nữa, cô thích thì tự quay đi." Đào Tề dùng sức kéo Giang Thanh Nhi ra.

Nghe xong lời này, Giang Thanh Nhi thật sự buông tay: "Được, anh đi đi, đừng quay nữa, đến lúc đó tiền bồi thường hợp đồng anh sẽ là người chịu trách nhiệm."

Nghe đến chuyện bồi thường hợp đồng thì sắc mặt Đào Tề càng thêm đáng sợ, nhưng cũng không có rời đi.

Thấy anh ta không dám rời đi, Giang Thanh Nhi khẽ đảo mắt, Đào Tề không nhìn thấy nhưng Khương Diệp và Chung Trì Tân ở bên trên nhìn thấy rõ ràng.

"Vừa rồi em sợ quá cho nên mới đẩy anh, anh cũng không bị làm sao, sao lại kích động như vậy chứ?" Giang Thanh Nhi lại kéo tay của Đào Tề "Vẫn may đây là ghi hình, cùng đạo diễn chào hỏi mấy câu thì có thể xóa đi được. Nếu là phát sóng trực tiếp thấy được cảnh anh hất tay ra thì sẽ nghĩ thế nào chứ."

"Thanh Nhi, anh là bạn trai của em, không phải người ngoài." Đào Tề kéo tay Giang Thanh Nhi, tuy rằng sắc mặt đã dịu đi một chút nhưng vẫn không tính là dễ nhìn "em đã từng nghĩ đến những hành động của mình chưa?"

Trước khi Giang Thanh Nhi và Đào Tề đi khắp nơi, Đào Tề đã cảm thấy mệt mỏi với những tiết mục giải trí kiểu này, ngay cả khi trải nghiệm những trò chơi cảm giác mạnh ở Nhật thì cũng cảm thấy tất cả đều giống nhau.

Khi đến ngôi nhà ma, Giang Thanh Nhi nhất quyết kéo anh tao vào, nói rằng nơi này các cặp đôi nhất định phải đến. Đào Tề không có hứng thú đi theo, nhưng thật không ngờ những trò chơi ở Nhật lại mô phỏng thực đến vậy.

Đào Tề ở bên trong nhà ma, bị chính những 'con ma' này dọa sơ, Giang Thanh Nhi lại đẩy anh ta về phía con ma đó, một mình chạy ra ngoài.

Là ai thì trong lòng cũng sẽ không vui, Đào Tề thậm chí còn trở mặt bỏ đi ngay tại chỗ.

"Em không phải cố ý, em cũng là bị dọa sợ mà." Giang Thanh Nhi lại dựa trên người anh ta "đi thôi, chúng ta trở về trước, quay phim còn đang đợi chúng ta kìa."

Giang Thanh Nhi khéo léo an ủi Đào Tề, nhưng trong lòng lại nghĩ nếu không phải vì tiền và nhân khí khi tham gia chương trình này thì cô ta sẽ không thèm nói chuyện với anh ta, một nam nhân đã không bảo vệ cô ta thì cũng thôi đi lại còn đổ lỗi trách ngược lại nữa.

Chung Trì Tân và Khương Diệp ở bên trên liếc nhìn vài lần rồi quay đi, hai người coi như đã giải quyết xong bữa trưa, năm tay nhau lại đi đến những địa điểm giải trí khác.

Tình cờ lại gặp vợ chồng Bạch Kim với đôi mắt đỏ hoe.

"Vừa rồi chơi trò chơi, bỗng dưng lại nhớ đến hai đứa con ở nhà." Khóe mắt Bạch Vân Nguyệt vẫn còn hơi đỏ, hiện tại cô ấy rõ ràng rất muốn bay về Trung Quốc "lúc ở trong nước làm việc, nhà chúng tôi lúc nào cũng sẽ có một người ở nhà để chăm sóc bọn trẻ, lần này cả hai cũng ra ngoài có chút không yên tâm."

Kim Châu đặt tay lên lưng vợ và vỗ nhẹ: "Chúng ta nói chuyện với tổ tiết mục xem có thể để sáng sớm ngày mai để chúng ta về được không, tiền vé chúng ta tự trả."

Bạch Vân Nguyệt bình tĩnh lại, nhìn về nhà ma cách đó không xa: "Không nói chuyện này nữa, Khương Diệp Trì Tân, hai người đã đến nhà ma kia chưa? Nghe nó nhà ma ở nước Nhật được làm rất chân thực."

"Vẫn chưa."

"Vậy cùng nhau vào đi, không phải nói là cặp đôi thì nhất định phải đi nhà ma sao?"

Cuối cùng dưới sự thúc giục của Bạch Vân Nguyệt bốn người cùng bước vào ngôi nhà ma ám đó.

Ngay khi vừa bước vào toàn bộ tầm nhìn đã bị mờ đi, cả người Bạch Vân Nguyệt đã thu lại trong vòng tay của Kim Châu, hai người họ trông như những con gấu xiêm.

"Lão Kim, bây giờ anh phải cho em cảm giác an toàn đấy." Bạch Vân Nguyệt cúi đầu, không dám nhìn xung quanh, gắt gao dựa vào cơ thể cường tráng của chồng.

Chung Trì Tân và Khương Diệp tụt lại phía sau, cả hai đều ngẩng đầu lên nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Hiệu ứng âm thanh và bóng đen thỉnh thoảng xuất hiện, cộng thêm cái mùi khó chịu bên trong quả thực có thể khơi dậy cảm giác sợ hãi trong lòng con người.

Khương Diệp quay đầu nhìn Chung Trì Tân: "Anh có sợ không?"

Chung Trì Tân vốn dĩ cũng cảm thấy bình thường, nhưng nghe Khương Diệp hỏi vậy thì lập tức cúi đầu đứng bên cạnh Khương Diệp: "Sợ."

"Anh đi phía sau em, em dẫn anh ra ngoài."

Khương Diệp đối với những thứ yêu ma quỷ quái này hoàn toàn thờ ơ, thậm chí còn không bằng cái thăng trầm của tàu lượn siêu tốc vừa rồi.

"Ừm." Chung Trì Tân ngoan ngoãn đi sau lưng cô, cả người dán thật chặt.

Trong nhà ma có mấy đoạn đường, vợ chồng Bạch Kim đi phía trước đã chọn căn nhà ma có bối cảnh quái vật biển, kết quả vừa đi vào không lâu, Bạch Vân Nguyệt suýt chút nữa hồn cũng thăng thiên theo.

Cô ấy vẫn luôn cúi đầu đi theo chồng mình, vốn dĩ cũng được xem là ổn, dưới chân là lớp kính trong suốt, không biết có phải là nước biển thật hay là do màn hình điện tử đem lại, khung cảnh nhìn trong bóng tối khá là đẹp, có màu xanh đậm huỳnh quang.

Kết quả, có một bóng ma đột nhiên xuất hiện từ phía dưới, Bạch Vân Nguyệt sợ hãi hét lên, nhảy cao đến tận ba thước, Kim Châu ở bên cạnh suýt chút nữa thì không kéo lại được.

"Aaaa, có quỷ!" Bạch Vân Nguyệt nhắm nghiền mặt nhảy lên, giống như như vậy có thể cách xa đôi chân của mình một chút.

Kim Châu nhìn xuống những con hải quỷ không ngừng xuất hiện dưới chân mình, trong lòng cũng hoảng sợ, nhưng vẫn cố cắn chặt răng, giữ chặt Bạch Vân Nguyệt, cõng cô lên vai lao về phía lối ra.

Về phần Chung Trì Tân và Khương Diệp, họ chọn bối cảnh là những bóng ma trong khu rừng, khi họ bước vào, khung cảnh là những cây cối chết hoang tàn, rất chân thực, cách đó không xa có một túp lều, du khách phải đi qua đó mới có thể ra ngoài.

Khương Diệp dẫn Chung Trì Tân đến túp lều, cô vừa mở cửa, đã có một bóng đen lao tới định bắt cô.

Chung Trì Tân vừa rồi mới còn nói sợ, giờ đây phản ứng nhanh hơn Khương Diệp, anh trực tiếp kéo cô vào trong lòng, xoay người để chặn bóng đen đang lao tới.

Chiếc bóng đen này là do nhân viên đóng vai, chiếc mặt nạ giống y như thật, móng tay đen dài, nhìn ở khoảng cách gần thật sự rất dọa người, đặc biệt là trong tình huống xuất hiện đột ngột, camera đi theo gần như hụt hơi.

Đây là lần đầu tiên nhân viên nhà ma bị bắt được nhanh như vậy, Chung Trì Tân siết chặt tay anh ta đau đến mức anh ta phải hét lên bằng một tràng tiếng Nhật.

Khương Diệp bị Chung Trì Tân kéo vào trong ngực, mũi bị đập vào rất đau, nước mắt sinh lý theo đó mà rơi xuống.

Cô bịt mũi, ngẩng đầu nói với Chung Trì Tân: "Anh thả người ra đi, đó là nhân viên trong đây mà."

Chung Trì Tân cúi đầu nhìn ánh đèn huỳnh quang màu xanh lục ở xung quanh, nhìn thấy nước mắt Khương Diệp thì hoảng sợ liền buông tay nhân viên kia ra: "A Diệp, em.."

"Em không sao, vừa rồi bị đập vào mũi." Khương Diệp bất đắc dĩ, người nào đó vừa rồi nói sợ ma giờ đây lại không thấy tí biểu hiện nào.

Cô xoa xoa mũi: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước. "

Đối với hai người không sợ ma quỷ gì mà nói thì đi ra khỏi nhà ma tương đối thuận lợi.

Lúc cô đi ra, Chung Trì Tân quay đầu lại nhìn Khương Diệp, chóp mũi cô hơi ửng đỏ, đuôi mắt thì càng đỏ hơn, khác hẳn với hình ảnh thường ngày của cô.

" Em không sao, đã đỡ hơn rồi. "Khương Diệp không để ý nói.

" Ừm. "

Ngoài mặt, Chung Trì Tân không nhắc lại chuyện này, nhưng sau đó anh như vô tình chặn camera của Khương Diệp, anh không muốn hình ảnh này của Khương Diệp bị camera ghi lại.

Trong ba cặp đôi, chỉ có hai cặp là đến chơi với thái độ chân thành, chỉ có cặp đôi Giang Đào là biểu hiện quá rõ ràng, suốt chuyến đi lúc nào cũng thấy nặng nề. Nhưng họ lại cảm thấy hài lòng về bản thân, dù sao thì trong các chương trình khác cũng dùng cách tương tự mà quay.

Vào sáng sớm Bạch Vân Nguyệt và Kim Châu đáp chuyến bay sớm về Trung Quốc, đến ngày hôm đó thì hai cặp đôi còn lại cũng đáp máy bay về.

* * *

Lần ghi hình ở Nhật Bản tương đối nhẹ nhàng, nhưng Khương Diệp vừa về đến nơi đã phải tách khỏi Chung Trì Tân, vội vã đến đoàn làm phim.

Đạo diễn Trương Đông khác với những đạo diễn khác mà Khương Diệp từng làm việc. Ông làm việc rất từ tốn, không nóng nảy, cũng không mắng người. Khi diễn viên có phát sinh vấn đề gì thì sẽ gọi đến để giải thích, mài dũa từng chút từng chút một.

Khương Diệp muốn quay vai người anh trước, quay xong sau đó lại quay đến vai nữ chính. Lần này cô hợp tác với Trương Ý, hai người trong phim này đóng vai một cặp.

" Đi trang điểm trước đi, chút nữa sẽ quay cảnh của cô và Trương Ý. "Trương Đông nhìn thấy Khương Diệp đi tới thì nói.

Lâm Tiêu và Trương Ý ở bên nhau hồi còn học trong học viện cảnh sát, bắt đầu quay từ chỗ này thì sẽ thuận tiện hơn, phân cảnh thời cao trung Khương Diêp phải diễn cả hai vai cùng lúc vì vậy sẽ quay sau.

Trương Ý còn phấn khích hơn những người khác trong đoàn phim, thỉnh thoảng còn đến xem Khương Diệp trang điểm, đứng bên cạnh cô với ánh mắt đầy mê muội.

" Chị, chị đẹp trai quá."Nước miếng của Trương Ý sắp rớt ra ngoài rồi, đây là hình tượng mà cô từ nhỏ đã mong muốn, chỉ tiếc là bản thân quá thấp, mặt quá tròn, vòng eo cũng không được thon thế kia.