Chương 148​

7422 Chữ Cài Đặt
Chương 148

Sáu người cùng đến một nhà hàng ăn cơm, bởi vì kinh phí có hạn những người trước nay tiêu xài không bao giờ quan tâm đến giá cả thì bây giờ cũng phải bắt buộc quan tâm đến vấn đề đó.

"Món này hình như đắt quá." Giang Thanh Nhi nhìn bạn trai mình "hay là chúng ta gọi trước một phần, chia nhau ăn nhé?"

"Được."

Giang Thanh Nhi và Đào Tề đã tham gia một số chương trình tương tự rồi, họ biết làm thế nào để được khán giả yêu thích, đối với con đường rải cẩu lương thế này bọn họ am hiểu nhất, đến lúc ăn em một miếng anh một miếng, trong phòng trực tiếp các bình luận phần lới sẽ là 'ngọt ngào quá, ngọt ngào quá'.

"Lão Kim, chúng ta gọi hai phần cơm nhé." Bạch Vân Nguyệt biết rằng chồng mình sức ăn lớn, các món ăn ở Nhật thường sẽ trình bày tinh tế, lượng thức ăn ít và giá tiền có chút đắt.

Nhà hàng không lớn, bàn cũng nhỏ, ba cặp đôi mỗi cặp ngồi một bàn, hai bàn bên cạnh đã gọi món, Chung Trì Tân và Khương Diệp thì vẫn đang xem thực đơn ở bên kia.

"A Diệp, em muốn ăn cái gì?" Chung Trì Tân lật thực đơn, hỏi Khương Diệp đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Khương Diệp đang lên kế hoạch, mười lăm nghìn thực sự cũng không phải số tiền nhỏ, họ đã chi số tiền lớn cho việc ăn ở, vẫn còn lại 2/3 số tiền cũng đủ để đi đến đích.

"Chọn set hoa anh đào." Khương Diệp đã chọn một set ăn đặc biệt theo mùa trong nhà hàng, bao gồm thịt viên hoa anh đào, canh hoa anh đào, còn có rượu sakura nữa, cho nên giá cả có đắt hơn những thứ khác một chút.

Chung Trì Tân theo Khương Diệp, Khương Diệp liếc nhìn anh, đợi khi nhân viên phục vụ đến thì hỏi xem có thể bỏ rượu ra khỏi set ăn này được không, nhân viên trả lời là có thể, sẽ tính giá thấp hơn cho bọn họ.

"Khương Diệp, cô biết tiếng Nhật sao?" Bạch Vân Nguyệt ló đầu ra hỏi.

"Có biết một chút." Khương Diệp gật đầu thừa nhận.

"A, Lão Kim lát nữa chúng ta ăn nhanh đi sớm một chút." Bạch Vân Nguyệt đột nhiên có chút khẩn trương, "Bọn họ biết tiếng Nhật đó, nhất định sẽ đến nơi trước chúng ta."

[ Cô ấy đến rồi, đến rồi, cái mùi vị quen thuộc này, trong những trò chơi liên quan đến tiền thì Khương Diệp luôn luôn biết cách sống tự do không để bị gò bó.]

[ Khương Diệp nói tiếng Nhật hay quá, các sinh viên chuyên ngành chắc rơi nước mắt mất.]

Đồ ăn của sáu người đã được đặt ở trên bàn, Bạch Nguyệt Vân và Kim Châu vùi đầu vào ăn giống như rất đói vậy. Mà Đào Tề và Giang Thanh Nhi cũng chia sẻ cùng nhau đĩa đồ ăn, anh một đũa em một thìa, hết sức thân mật.

Chỉ có Khương Diệp và Chung Trì Tân là ngồi bên cửa sổ trông giống như những người đang đi nghỉ mát, chậm rãi thưởng thức những món ăn được đặt trong những chiếc đĩa tinh xảo, đẹp đẽ.

[ Cười chết tôi, cặp Bạch Kim buồn cười quá, bọn họ như chạy nạn đến à? ]

[ Hahaha, cặp đôi này rất thực tế đó chứ.]

[ Người đẹp thì đến cả dáng ăn cũng đẹp như vậy sao? Cái thịt viên hoa anh đào kia đẹp quá, tôi cũng muốn đến nước Nhật chơi.]

[ Tôi đặc biệt ghét những cặp đôi ở nơi công cộng đút cho nhau ăn nhé, trông rất ngấy.]

[ Giang Đào vì tiết kiệm tiền mà chỉ gọi một phần đồ ăn sao? Còn nữa, người ta thể hiện tình cảm cũng không được sao? ]

[ Có chút lo lắng cho ca ca và Khương Khương, tiêu nhiều tiền như vậy, tiếp sau phải làm thế nào? ]

"Anh giúp em ăn một nửa, em ăn không hết được." Bạch Vân Nguyệt lấy một nửa số cơm trong bát của mình vào bát của Kim Châu.

Kim Châu 'ừm' một tiếng, không ngẩng đầu lên mà tiếp tục ăn.

[ Hai người họ giống nhà tôi thế, ăn không hết thì trực tiếp đưa cho anh ấy, anh ấy phụ trách vét đĩa, dù sao cũng là vợ chồng.]

[ Bạch Vân Nguyệt rõ ràng là có thể ăn hết, chẳng qua là nhường nó cho Kim Châu ăn.]

"Chúng tôi đi trước đây." Bạch Vân Nguyệt và Kim Châu ăn xong thì vội vàng rời đi, bọn họ phải rời đi trước Khương Diệp.

Đội Giang Đào sau khi ăn xong thì cũng đứng dậy vẫy tay chào tạm biệt hai người.

Những đồ ăn trước mặt Khương Diệp đã ăn gần hết rồi, vẫn còn lại một chai rượu sakura, cô rót vào trong một chiếc cốc nhỏ, lắc lắc, quả thực là một đặc sản độc đáo của Nhật Bản.

Trước mặt Chung Trì Tân vẫn còn mấy viên thịt vien hoa anh đào, ánh mắt anh thỉnh thoảng liếc đến bình rượu trước mặt Khương Diệp, anh cũng muốn uống.

[ Bọn họ cũng mau đi chứ! Người ta đã đi được mười phút rồi, có lẽ giờ này đã lên xe đi rồi đó.]

[ Chuyện gì vậy chứ? Xem mà sốt hết cả ruột lên, ca ca anh ăn nhanh một chút. Khương Khương cũng đã ăn xong rồi kìa.]

"Uống ngon không?" Chung Trì Tân cắn một miếng thịt viên hỏi.

"Không tồi, có mùi hoa anh đào." Khương Diệp rót thêm một ly nữa, ngẩng đầu nhìn anh "Anh không uống được."

Người nào đó chỉ ăn chocolate rượu cũng có thể say chứ đừng nói là uống. Và mỗi lần say thì anh lại có các biểu hiện khác nhau.

"Ồ." Chung Trì Tân cúi đầu yên lặng ăn thịt viên của mình.

[aaaaa, mẹ ơi! Cái biểu hiện đáng thương đó lại xuất hiện rồi.]

[ Tôi đập được rồi, được rồi! Cp kính nghiệp là trâu nhất!]

[ Này, tại sao hai người chỉ có ngồi đối diện nhau ăn thôi mà tôi cũng cảm thấy cẩu lương đập đầy mặt là sao? Vừa rồi cặp Giang Đào đút cho nhau ăn nhưng trong lòng tôi chả hề dao động.]

Sau khi hai người ăn xong thì xuất phát đi bắt xe đến một địa điểm khác, chuẩn bị check in ở đó.

Do ngoại hình của hai người nổi bật lại còn có quay phim đi theo, dọc đường đi có không ít người đổ dồn ánh mặt vào họ.

Địa điểm check in đầu tiên là một cửa hàng bán kimono, địa điểm cuối cùng được tổ tiết mục cố tình sắp xếp là phố đi bộ. Lý do tại sao mà Khương Diệp lại đến địa điểm cuối cùng trước bởi vì đi đến phố đi bộ này rồi cuối cùng mới đến đền tình yêu là cùng nằm trên một trục đường, đi một lần là xong, không cần phải quay lại đi đến địa điểm khác.

Nếu theo thứ tự mà tổ tiết mục đưa thì sẽ bị lặp lại đi đường vòng, chi phí đi lại sẽ tăng lên gấp đôi.

Khương Diệp và Chung Trì Tân đi dọc theo con đường, nơi này dường như cũng vừa mưa xong, cành cây bên đường vẫn còn đang nhỏ nước.

Địa điểm check in không dễ tìm, xung quanh nhà cửa đều giống nhau, Khương Diệp chỉ có thể tìm người qua đường hỏi thăm, Chung Trì Tân đứng sau lưng cô, thỉnh thoảng quay đầu nhìn một nhóm người đi đường, tất cả bọn họ đều mặc áo khoác, mang túi, ăn mặc giống như những người đi bộ.

"Hàng năm, những người này sẽ đi dọc theo đường hoa anh đào này, đi về phía bắc để thanh lọc bản thân và tâm mình, kết thúc những bất tịnh." Khương Diệp hỏi xong quay người lại thấy Chung Trì Tân nhìn chằm chằm những người này liền giải thích.

Chung Trì Tân không ngạc nhiên khi Khương Diệp biết nhiều như vậy, khi họ lần đầu tiên gặp nhau cô có nói rằng trước khi đến một địa phương nào đó cô sẽ tìm hiểu trước về phong tục tập quán của địa phương đó.

"Đi về bên phải." Khương DIệp và Chung Trì Tân đi theo hướng mà những người kia chỉ, bất ngờ nhìn thấy hoa anh đào nở rộ ven đường.

Khi họ quay đầu nhìn lại vẫn có thể nhìn thấy những cây hoa anh đào trơ trụi lá nhưng toàn là nụ hoa, đi về phía trước thêm chút nữa thì cả một vùng đều là màu hồng của hoa.

Những cánh hoa bị cơn mưa trước đó làm cho dập nhẹ, hai người đi qua một cây cầu gỗ, bên dưới có một dòng suối cạn, những cánh hoa bồng bềnh trên mặt nước, theo dòng nước trôi đi, những cánh hoa anh đào không ngừng rơi xuống dưới gốc cây, rải rác khắp mọi nơi.

Khương Diệp thờ ơ với khung cảnh đẹp đẽ này, đi thẳng về phía trước, nhưng Chung Trì Tân lại tụt lại phía sau, nhìn dòng suối dưới cầu, lại nhìn lên cây hoa anh đào hai bên, đưa tay ra để bắt những cánh hoa đang rơi.

[ Ở dưới gốc anh đào ngắm mỹ nhân, mỹ nhân càng đẹp hơn.]

[ Khương Khương, mau quay lại nhìn ca ca, ca ca sắp bị bỏ lại rồi.]

[ Khương Khương của chúng ta giống như một thẳng nam vô tình vậy, căn bản không nắm được khung cảnh xung quanh.]

Chung Trì Tân đứng trên cầu, nhìn bóng lưng Khương Diệp đang chuẩn bị đi xuống cầu, lấy điện thoại ra chụp cô mấy tấm, nhưng không hài lòng lắm, lại cúi đầu xuống điều chỉnh.

Khương Diệp đi xuống dưới cầu đã nhìn thấy lá cờ ở chỗ vị trí cần checkin, cô quay đầu lại định nói cho Chung Trì Tân, lại phát hiện anh vẫn đang đứng trên cầu, nghịch điện thoại.

Cô lại đi tới, vừa mới không gặp một lúc mà trên vai anh đã có rất nhiều cánh hoa rụng xuống.

Khương Diệp cũng không thúc giục, giơ tay lên gạt cánh hoa trên vai anh xuống.

Chung Trì Tân cảm nhận được ngẩng đầu lên thì thấy Khương Diệp, mỉm cười với cô: "Anh đang chỉnh camera, muốn chụp một bức ảnh ở đây."

"Em xem một chút." Khương Diệp cúi đầu nhìn điện thoại.

Hai người đứng đối diện nhau, Khương Diệp lại còn cố ý quay đầu nhìn màn hình điện thoại, sau cơn mưa gột rửa, những cánh hoa anh đào bay lơ lửng trên bầu trời, họ bình yên đứng trên cây cầu gỗ không được tính là dài lắm, giống như một cặp đôi thần tiên vậy.

[ Vừa rồi Khương Diệp có chút 'thô lỗ' khi quét sạch cánh hoa trên vai ca ca, tôi còn nghĩ cô ấy thật sự không có chút vui vẻ nào cả, nhưng thực ra Khương Diệp rất chiều theo ý ca ca! Tôi thực sự muốn khóc trong cái hũ mật này mất.]

[ Chuyện gì vậy chứ, rõ ràng hai người cũng không có làm chuyện thân mật gì, cũng không nói những lời sến sẩm, nhưng tôi lại cảm thấy miệng mình đầy đường chứ, thật ahihi ngọt quá.]

[ Trong một phút, tôi muốn biết tất cả thông tin về cây cầu này! Nhanh chút!]

"Cái này." Khương Diệp đổi một bộ lọc khác, sau đó cầm điện thoại lên chụp ảnh khuôn mặt của hai người.

"A Diệp, lại chụp thêm kiểu nữa." Chung Trì Tân ôm Khương Diệp.

Khương Diệp chỉ có thể giơ tay lần nữa, Chung Trì Tân vươn tay chọc chọc mặt cô: "Cười đi."

Cô chỉ có thể mỉm cười, một nụ cười bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại có ý cười nhàn nhạt không cách nào biến mất.

[ Các chị em, đừng ngẩn người chứ, mau chụp ảnh màn hình lại đi!]

[ Đang điên cuồng chụp rồi.]

[ Bây giờ tôi đang ghen tị điên cuồng với những cánh hoa rơi xuống hai người họ.]

Sau khi chụp ảnh xong, lần này cả hai nắm tay nhau xuống cầu, sau đó đi đến cửa hàng kimono.

Sau khi cả hai đến địa điểm check in, bên đó có một người của tổ tiết mục đã đứng chờ sẵn ở đó, đưa huy hiệu của chương trình, huy hiệu tượng trưng cho việc hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời đưa cho họ năm nghìn Yên phí xăng dầu, đồng thời yêu cầu bọn họ đổi trang phục sang bộ kimono.

"Chỗ này tổng cộng có sáu bộ, hai người có thể chọn trước." Ông chủ quán cười nói, có một nhân viên công tác đứng ở bên cạnh phiên dịch.

Nhân viên ở đây không có trực tiếp liên lạc với tổ hình ảnh nên không biết nhiều tình huống đã phát sinh, chỉ có thể làm theo kế hoạch chương trình trước đó, nhưng họ hơi bất ngờ vì cặp đôi đầu tiên lại đến nhanh như vậy.

Thật sự thì mặc kimono có chút cồng kềnh, bộ kimono được nhân viên công tác mang ra này đã được cách tân để phù hợp với nhu cầu, vừa dễ mặc vào cởi ra đồng thời lại mang tính thẩm mỹ cao hơn.

Khương Diệp không quan tâm đến những thứ này lắm, thấy Chung Trì Tân đang chọn một bộ kimono màu xám đậm, cô theo bản năng lấy một bộ có màu tương tự nhưng của nữ, hoa văn là một mũi tên biến điệu.

"Cô có chắc là muốn bộ này không?" Nhân viên công tác sửng sốt.

Có ba bộ kimono của nữ, hai trong số đó có màu sắc rực rỡ, hoa văn phù hợp hơn với thẩm mỹ hiện đại. Mặc dù bộ Khương Diệp đang cầm trên tay là hoa văn và màu sắc truyền thống của nước Nhật nhưng lại không được các cô gái trẻ thích cho lắm.

"Vâng." Khương Diệp cầm lấy bộ quần áo, ánh mắt rơi vào Chung Trì Tân đã thay xong kimono, quay đầu nói với nhân viên công tác "Chính là cái này."

[ Hết phương cứu chữa, Khương Diệp đúng chuẩn thẳng nữ mất rồi.]

[ Khương Khương, bộ màu đỏ kia đẹp biết bao nhiêu, chị xem lại chút đi chú, trên đó còn có hoa anh đào nữa kìa.]

[ Hai cặp đôi kia còn đang ở rất xa, hai người không thể chọn cho nó cẩn thận hơn chút được sao? Sao lại tùy tiện chọn như vậy chứ? Có nhan sắc thì không cần chọn lựa nữa sao.. mà thôi, dù sao thì cũng vẫn đẹp.]

Chiếc áo bên ngoài rất tiện lợi, mặc vào nhanh chóng, Khương Diệp từ trong phòng thay đồ đi ra, thậm chí chủ tiệm khi nhìn thấy còn lập tức giơ ngón tay cái lên khen.

Chân cũng phải đổi thành đi guốc mộc, điều này có chút rắc rối, chút nữa còn phải đi đến các địa điểm khác nữa, nhưng đến địa điểm này rồi thì nhất định phải thay xong quần áo mới có thể đi.

[ Mặc dù là đang mặc kimono nhưng tôi lại tựa hồ nhìn thấy Cửu hoàng tử cùng Lương Thiền vượt thời gian đến đây.]

[ Lầu trên sao đột nhiên lại nhắc tới cặp Lương Đoạn chứ, nước mắt của tôi không cần tiền sao? ]

[ Hai người này mà không ở bên nhau thì đúng là trời đất khó dung.]

Khương Diệp đi thay guốc, Chung Trì Tân thì gấp quần áo cẩn thận lại sau đó cho vào túi, nhân viên công tác sẽ gửi đến khách shanj sau.

[ Ca ca thật đảm đang.]

[ Không ngờ có ngày bạo quân Alpha của chúng ta lại giống như một người vợ hiền như thế này.]

[ Kakaka, ngay từ lúc xem 'Trở về cuộc sống điền viên' tôi sớm đã biết rồi, ca ca còn luyện tay nghề nấu nướng nữa cơ mà.]

[ Cái phần đảm đang này của ca ca chỉ thuộc về Khương Diệp mà thôi, chúng ta không có cửa đâu.]

Sau khi thay đổi xong quần áo, hai người lại lên đường, từ đầu đến cuối Chung Trì Tân chưa từng hỏi tiếp theo sẽ làm gì, hoàn toàn đi theo Khương Diệp.

Bọn họ tình cờ gặp cặp đôi Bạch Kim ở địa điểm checkin thứ ba. Hai người họ không biết lúc ở trên đường đã gặp phải chuyện lợi hại gì mà mồ hôi đầm đìa, trông khá nhếch nhác.

"Hai người thuê cái này ở đâu vậy?" Bạch Vân Nguyệt nhìn Chung Trì Tân và Khương Diệp mấy lần, hiển nhiên cũng rất thích bộ kimono này, mặc bộ này đứng dưới gốc cây anh đào, không cần phải nói cũng biết là đẹp như thế nào rồi.

Khương Diệp chưa kịp trả lời thì Kim Châu đang đứng bên cạnh Bạch Vân Nguyệt bị một bông hoa trên cây rơi xuống trúng người.

"Đây là cái loại hoa gì vậy, đập vào người đau quá." Kim Chu nhặt đóa hoa màu hồng lên, chán ghét nói: "Bông hoa này cũng xấu quá đi."

Khương Diệp lặng lẽ kéo Chung Trì Tân cách xa gốc cây một chút, nói: "Đây cũng là hoa anh đào."

"Hoa anh đào sao lại lớn như vậy chứ?" Kim Châu nhìn đi nhìn lại bông hoa trong tay, nhìn thế nào cũng thấy không giống "không phải là những bông hoa nhỏ nhỏ kia sao?"

"Hoa anh đào cũng có rất nhiều loại."

[ Hahaha, trước đó trên vai ca ca là những cánh hoa rất nhỏ rất đẹp, đến lượt Kim Châu thì lại rơi trúng bông hoa to như vậy, là do Kim Châu quá cao to hay sao? ]

[ Thật hiếm có, ở Nhật lại có thể gặp được loại hoa anh đào này, Kim Chây 'vận khí' tốt đó chứ.]

[ Vừa rồi không ai chú ý tới hành động nhỏ của Khương Khương sao? Tôi ngọt sâu răng mất.]

"Mấy người cũng ở đây sao?" Cặp đôi Giang Đào thấy bọn họ tụ tập cùng một chỗ, sau đó quyết định đi tới để tìm hiểu tin tức.

"Hai người sao lại thay quần áo vậy?" Giang Thanh Nhi cũng bị bộ kimono của Khương Diệp hấp dẫn.

"Tôi cũng đang hỏi đây." Bạch Vân Nguyệt tiến lên một bước, nắm chặt ống tay áo của Khương Diệp nói "chất liệu này cũng thật không tồi."

"Ở địa điểm check in thứ năm, đi đến đó có thể thay được."

"Hai người đã check in xong hết rồi sao?" Giang Thanh Nhi kinh ngạc.

"Không có, chỉ là chúng tôi không đi theo thứ tự mà tổ tiết mục cung cấp thôi." Khương Diệp không giấu diếm nói.

"Là địa điểm check in nào thế, tôi cũng muốn đi, Tề Tề chúng ta đi thay đổi quần áo trước." Giang Thanh Nhi hưng phấn nói, đến nước Nhật mà không mặc kimono thì không thể nào gọi là hoàn mỹ được.

"Xem bản đổ trước, chúng ta không có nhiều tiền đâu." Đào Tề nhắc nhở, bọn họ bởi vì muốn thể hiện tình cảm, dọc đường đi đã mua vài món đồ lưu niệm rồi.

"Dù sao em cũng muốn đi đến đó." Giang Tinh Nhi ôm lấy cánh tay Đào Tề nũng nịu nói "có được không anh~"

[ Thật xin lỗi, các vị, sao tôi lại thấy phong cách họ thể hiện ra có chút ngán là thế nào nhỉ.]

[ Thật ra Giang Đào mới là hình dáng các cặp đôi bình thường nhất, kính nghiệp và Bạch Kim cảm giác giống như bước vào giai đoạn của những người bạn tâm giao vậy.]

[ Không biết có cơ hội được thấy Khương Diệp làm nũng hay không.]

[ Không có khả năng, bạn thấy ca ca làm nũng thì cũng tương tự như vậy thôi, chẳng lẽ cái tên cá voi dễ thương này sẽ trở thành tên fandom của chúng ta sao? ]

Cặp đôi Bạch Kim dường như có chút không thích nghi được với cách bày tỏ của những người trẻ tuổi, Kim Châu kéo Bạch Vân Nguyệt rời đi, họ dự định hoàn thành các địa điểm một cách trình tự, vốn dĩ đường đi đã không thuận lợi, không thể lại xuất hiện thêm rắc rối nữa.

Mấy người vẫn còn chưa phát hiện ra Chung Trì Tân và Khương Diệp chỉ còn hai địa điểm nữa là đến thẳng được ngôi đền, mãi cho đến khi bọn họ checkin các địa điểm xong, chuẩn bị đi đến ngôi đền thì mới phát hiện ra con đường này rất quen thuộc.

Lúc này Chung Trì Tân và Khương Diệp đã chậm rãi đi về phía ngôi đền, hai người giẫm trên đôi guốc gỗ và những cánh hoa anh đào, theo yêu cầu của tổ chương trình, đến đền thờ, hành lễ bên trong, vậy là hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ.

Vì những người khác còn chưa tới, hai người ngồi đợi ở sân nhỏ bên cạnh, gió mát thổi qua, có chút se lạnh như không khí mùa xuân.

"A Diệp, hay là chúng ta cũng trông mấy cây hoa anh đào ở sân sau nhà chúng ta?" Chung Trì Tân ngẩng đầu nhìn mấy cây hoa anh đào trong sân, mùa này ở Nhật Bản đâu đâu cũng chìm trong không khí màu hồng lãng mạn này, gió vừa thổi tới, cánh hoa rụng xuống tạo thành khung cảnh rất đẹp.

"Trồng một cây thì sẽ không được đẹp lắm." Khương Diệp nhìn theo ánh mắt anh, nói sự thật.

Những thứ như hoa anh đào phải có cả một vùng thì nhìn mới đẹp mắt, giống như hoa anh đào mới rơi xuống người Kim Châu vừa rồi, nếu có những vùng lớn trồng những loại này, đoán chừng nước Nhật sẽ không có những kiểu như ngắm hoa anh đào như vậy.

Một người đi guốc dưới gốc gây cũng lãnh đủ hậu quả rồi.

"Vậy thì không trồng nữa."

Chung Trì Tân ngửi thấy hương hoa thoang thoảng trong sân, quay đầu hát ngân nga với Khương Diệp, mang theo một hương vị ngọt ngào.

Không phải những bài hát cũ, mà chỉ là những ca từ ngẫu hứng mà thôi.

Khương Diệp ở bên cạnh nghiêm túc nhìn anh, tay của hai người vốn dĩ đã tách ra trên sàn gỗ, nhưng không biết từ lúc nào mười đầu ngón tay đã đan vào nhau.

[ Có bạn trai biết hát thật là hạnh phúc.]

[ Cảm ơn Khương Diệp, cảm ơn chị 9-J, nếu không phải là chị, các fan chúng em sẽ không bao giờ được thấy cảnh này.]

[ Hâm mộ quá, đây mới là yêu đương đúng không? ]

[ Mời hai người hãy kết hôn ngay tại đây! Ngay lập tức.]

[ Sẽ như thế nào nếu có bạn trai biết hát mỗi ngày đều dùng các bài hát tỏ tình? Chờ online, Gấp! ---Khương Diệp.]

[ Cầu xin đó, hai người hiện tại hôn nhau đi, Khương Khương chị nhìn ca ca hát như vậy mà vẫn nhịn được sao? Mau hôn đi a!]

Trong đền không chỉ có hai người mà còn có những du khách cũng đi đến dâng hương nữa. Thấy cảnh tượng này có người đã lặng lẽ chụp ảnh lại, cũng có người đứng gần đó quay video.

"Nghe rất hay."

Sau khi Chung Trì Tân hát xong Khương Diệp nghiêm túc nói.

Những du khách bị thu hút bởi giọng hát và ngoại hình của cả hai đã vỗ tay.

Cả hai liền quay đầu lại mỉm cười lịch sự với khách du lịch.

Sau đó Chung Trì Tân gãi nhẹ nhẹ vào lòng bàn tay của Khương Diệp, gây sự chú ý của cô: "Em có thích không? Quay về anh sẽ thêm vào album năm nay."

Anh dự định phát hành một album trong năm nay, tất cả các bài hát trong video đều là viết cho Khương Diệp.

"Được."

Cặp đôi Bạch Kim sau hai mươi phút cuối cùng cũng đến nơi, họ cũng đã thay sang trang phục kimono, so với sự nhếch nhác lúc trước thì bây giờ bọn họ cũng không khác là bao, bởi vì không cần checkin cho nên họ trực tiếp ngồi xe điện đến thẳng đền.

"Hai người thật lợi hại, biết đi từ cuối đi lên." Bạch Vân Nguyệt giơ ngón cái lên với Chung Trì Tân và Khương Diệp.

Hai vợ chồng Bạch Kim đều ở độ tuổi ngoài bốn mươi, cả con trai và con gái đều đã học tiểu học, nhưng có chút không theo kịp thời đại, không biết dùng bản đồ, chỉ có thể hỏi thăm dọc đường đi chứ đừng nói đến việc giống như Khương Diệp nhìn bản đồ là có thể biết được đi từ địa điểm cuối cùng là lựa chọn tốt nhất.

"Giang Thanh Nhi và Đào Tề vẫn chưa đến sao?" Kim Châu nhìn một vòng, chỉ thấy Chung Trì Tân và Khương Diệp ngồi ở đây.

"Vẫn chưa đến, chúng tôi là người đầu tiên." Khương Diệp đứng dậy, sau đó kéo Chung Trì Tân cùng đứng lên.

Bạch Vân Nguyệt nhìn thời gian, nói với chồng mình: "Cặp đôi trẻ kia sẽ không bị lạc đường đâu nhỉ."

* * *

Cùng nhau ra ngoài chơi, nếu hai người đều có ý kiến cách nghĩ thì nhất định sẽ không quá hòa hợp. Hoặc là người này nói suông, nhưng khi người khác quyết định thì lại không thích, rất dễ dẫn đến xích mích.

Cặp đôi Giang Đào cũng không khác trường hợp này là mấy.

Trước đây khi tham gia các chương trình đều phải biên tập lại, cho dù giữa hai người có xảy ra xích mích thì cũng có giai đoạn hậu kỳ cắt sửa, đến cuối cùng xuất hiện trước mắt khán giả vẫn là một cặp đôi ngọt ngào.

Chỉ là lần này 'Let's go' sẽ được phát sóng trực tiếp, Đào Tề vốn dĩ không được kiên nhẫn lắm, Giang Thanh Nhi cũng đòi hỏi nhiều, cái này không được cái kia cũng không được, cái này muốn cái kia muốn.

Ở nước Nhật, tiếng anh không thông dụng nên cả hai đã xảy ra tranh cãi việc nên đi về bên trái hay bên phải, sau khi quay lại tìm đến địa điểm checkin thứ tư, Đào Tề kiên quyết đi một con đường, Giang Thanh Nhi đi theo anh ta, cuối cùng phát hiện con đường này là sai, nửa thật nửa giả than thở mệt, nếu như đi con đường khác thì đã đúng rồi.

Đàn ông cần mặt mũi, Đào Tề lúc đó cảm thấy không giữ được mặt mũi, sắc mặt đen lại, sau đó nhớ ra là đang phát sóng trực tiếp thì liền miễn cưỡng cười nói: "Chúng ta quay trở lại thôi, mệt thì anh cõng em."

Chỉ là có rất nhiều cư dân mạng có ánh mắt sắc bén, khả năng che đậy của Đào Tề cũng không được tính là tốt.

[ Đào Tề hình như tức giận rồi, quai hàm bạnh cả ra.]

[ Nói thật thì, nếu bạn làm việc chăm chỉ để mang theo mọi người nhưng cuối cùng nhận được là phàn nàn, thì ai mà vui cho nổi chứ.]

[ Hai người họ cảm quan không được tốt lắm, Đào Tề giống như vẫn luôn nhẫn nhịn.]

[ Hiện tại xem hai người bọn họ show ân ái, cảm giác có chút giả tạo.]

[ Cũng thuộc dạng thương mại mà thôi, hai người bọn họ vốn dĩ dựa vào mối quan hệ tình yêu để xuất đạo, dựa vào cái đó để kiếm cơm, có thể thông cảm.]

[ Vẫn là đi đến phòng trực tiếp của Chung Trì Tân và Khương Diệp xem thôi, hai người họ nửa ngày cũng không nói câu nào nhưng cảm thấy trong phòng phát sóng trực tiếp ngập tràn bong bóng màu hồng, đã thấy cánh hoa anh đào chưa? Đấy chính là những gì tôi cảm thấy đó.]

[ Hahaha, đến phòng phát sóng của cặp đôi Bạch Kim cũng được, hai người họ tương đối thẳng thắn.]

Phòng phát sóng trực tiếp khó kiểm soát hơn chương trình đã biên tập, có hấp dẫn hay không phụ thuộc hoàn toàn vào chính bản thân bạn, biên tập viên không giúp được gì.

Khi Giang Thanh Nhi và Đào Tề đến nơi, thì cặp đôi kính nghiệp và Bạch Kim đã rời khỏi đền thờ để đi ăn tối rồi.

"Chúng ta là người đầu tiên sao?" Giang Thanh Nhi đứng tại chỗ hoan hô một tiếng, "anh xem, không cần gấp như vậy bọn họ cũng rất chậm, đường ở đây căn bản không dễ nhận ra."

Hoàn toàn không tính toán lộ trình, anh ta đi sai thì chỉ biết phàn nàn, tiền thì tiêu tùy ý, đến cuối cùng còn trách anh ta gấp gáp.

Đào Tề trong lòng tức giận, nhìn máy quay vẫn luôn đi theo mình thì trên mặt giật giật, sau khi bình tĩnh lại một chút mới nói với Gianh Thanh Nhi đang đi loanh quanh: "Em nói đúng."

[ Còn nghĩ mình đến đầu tiên nữa à? Anh chị ơi, người khác đều đi ăn xong cơm rồi kìa.]

[ Tôi thực sự lo lắng, lúc đầu không biết phải đi từ điểm cuối cùng lên thì đã đành, cũng không học tập đội Bạch Kim thành thành thật thật đi theo thứ tự của tổ tiết mục, đi đi lại lại con đường đó, sau đó lại còn đi sai nữa, lại còn khoe khoang dùng bản đồ quốc tế để vượt lên trước vợ chồng Bạch Kim.]

[ Vợ chồng Bạch Kim nhìn hài hước thật sự, Kính Nghiệp thì đặc biệt ấm áp. Chỉ có duy nhất cặp này xem không biết tại sao lại có chút tức giận.]

Đợi sau khi Giang Thanh Nhi đi dạo một vòng đền thờ, bốn người đã ăn xong cơm mới trở lại.

"Mọi người sao bây giờ mới tới, chúng tôi đã đợi ở đây được một lúc rồi." Giang Thanh Nhi nhào tới kéo cánh tay bạn trai, đối với bốn người bọn họ nói.

"Chúng tôi sáu giờ chiều đã đến đây rồi, vừa mới ra ngoài ăn chút gì đó." Bạch Vân Nguyệt sờ sờ bụng chồng ở bên cạnh "Lão Kim ăn tận ba bát mì."

Giang Thanh Nhi sửng sốt: "Hai người đã đến đây từ chiều rồi sao?"

"Đúng vậy, cặp Khương Diệp đến đây còn sớm hơn chúng tôi cơ, tổ chương trình thật xấu, cố tình sắp xếp các địa điểm check in lộn xộn." Bạch Vân Nguyệt chỉ Khương Diệp và Chung Trì Tân "Chỉ có bọn họ phát hiện ra."

"Ăn cơm có thể dùng tiền của mình không?" Đào Tề hỏi, anh không còn quan tâm đến thắng thua nữa, nhưng số tiền mà tổ chương trình đưa bọn họ đã tiêu sạch hết rồi.

"Không được." Giọng của đạo diễn từ bên cạnh truyền đến "Cả ngày hôm nay chỉ có nhiêu đó tiền thôi, không được dùng tiền của mình."

"Mười lăm nghìn Yên, chúng tôi đã sớm tiêu hết rồi." Cơn giận của Đào Tề vẫn đang cố gắng để kìm nén lại có xu hướng tăng lên.

Kim Châu ợ một cái, nói: "Chúng tôi vừa đi ăn mì, rẻ nhất cũng là một trăm năm mươi Yên, một bát rất lớn, hai người có thể cùng nhau ăn."

[ Hahaha, cười chết mất, tôi biết Lão Kim nó là lời thật lòng, nhưng tôi luôn cảm thấy ông ấy như đang châm biếm hành vi chia sẻ thức ăn của họ vào buổi sáng.]

[ Hình như Gian Đào chỉ còn lại năm mươi Yên.]

[ Đến địa điểm check in thứ năm có phải chỉ có duy nhất Khương Diệp và Chung Trì Tân được thưởng năm nghìn Yên không? ]

[ Đây có phải là nhiệm vụ ẩn không, nếu đến địa điểm thứ năm trước thì sẽ được phần thưởng.]

"Nhận phần thưởng trước đi, biết đâu lại có đồ ăn gì thì sao." Bạch Vân Nguyệt chờ mong nhìn đạo diễn.

Theo thứ tự đến đền thờ, Chung Trì Tân và Khương Diệp là đội đầu tiên đến, phần thưởng của bọn họ là bộ kimono này, Bạch Kim và Giang Đào mỗi đội có một vài món quà lưu niệm.

Không có gì để ăn cả, Giang Thanh Nhi và Đào Tề chỉ lấy được vài món quà lưu niệm, thứ mà họ vừa mua ở địa điểm check in thứ hai.

[ Thảm quá, lúc đó không mua mấy thứ đồ này thì giờ đã có mì để ăn rồi.]

[ Các chị em, tôi có linh cảm rằng chương trình này được phát sóng trực tiếp thì cặp đôi này có khả năng sẽ chia tay sớm.]

[ Đừng ám như vậy chứ, Giang Đào của chúng tôi vẫn luôn tốt đẹp như vậy, cặp đôi nào mà chưa từng cãi nhau chứ? ]

* * *

Kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, sáu người lên xe trở về khách sạn, ngày mai có thể tự do hoạt động, camera vẫn sẽ đi theo, sau đó biên tập lại, format có chút giống Star show.

Đến khách sạn thì tổ đạo diễn và quay phim không theo quay nữa, tất cả đều trở về phòng.

"Đợi chút nữa chúng ta đi ăn chút gì đó." Giang Thanh Nhi kéo Đào Tề nói.

"Đạo diễn nói chúng ta không thể tiêu tiền của mình."

"Hiện tại chúng ta không ghi hình, anh còn nghe lời đạo diễn sao?" Giang Thanh Nhi hừ một tiếng "Không thể để chúng ta thật sự chết đói cả đêm chứ."

Đào Tề nghĩ nghĩ, cuối cùng quay trở về phòng thay quần áo, chuẩn bị đi ăn.

Không có máy quay trực tiếp, Giang Thanh Nhi và Đào Tề thoải mái hơn rất nhiều, Giang Thanh Nhi cũng không còn thể hiện hình tượng cô gái ngọt ngào nữa.

"Đó không phải là Khương Diệp sao?" Giang Thanh Nhi ngồi ở bên bàn, nhìn dòng người đi lại bên ngoài cửa hàng "Cô ấy thật biết nắm bắt, nắm được đúng Chung Trì Tân."

"Cô ấy trông như vậy, hẹn hò với ai cũng không có gì kỳ lạ cả." Đào Tề nhìn thấy Khương Diệp ở ngôi đền tối nay, rõ ràng Giang Thanh Nhi là người mặc bộ kimono đỏ tươi, nhưng người phát sáng lại là Khương Diệp.

Giang Thanh Nhi đá Đào Tề một cái: "Hẹn hò với anh cũng không kỳ lạ sao?"

Đào Tề đen mặt: "Nói nhảm cái gì đấy."

Hai người lớn tiếng nói chuyện khiến những vị khách đang yên lặng xung quanh cũng quay đầu nhìn họ.

* * *

Chung Trì Tân vào phòng tắm để tắm, Khương Diệp lục túi xách của mình lấy số tiền còn thừa lại của ngày hôm nay, để lại tờ giấy nhớ cho anh nói mình ra ngoài mua chút đồ.

Cô đến nhà hàng nơi cô ăn sáng sáng nay, may mắn là nó vẫn mở cửa.

Khương Diệp hỏi nhân viên rằng cô có thể chỉ mua rượu anh đào được không, nhân viên sau khi quay người hỏi xong, thì nói có thể.

Khoảng vài phút sau, Khương Diệp trở lại khách sạn của họ với một chai rượu sakura nhỏ, Chung Trì Tân vẫn đang ở trong phòng tắm, cho nên cô đã lấy lại tờ giấy note.

Đợi đến khi Chung Trì Tân quấn khăn tắm đi ra, dùng một tay để lau tóc, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Anh dụi dụi vào người Khương Diệp: "A Diệp, em giúp anh sấy tóc đi."

"Anh mặc quần áo vào trước đi, không lạnh sao?" Khương Diệp liếc nhìn Chung Trì Tân để trần nửa người trên.

"Không lạnh." Chung Trì Tân nắm lấy tay Khương Diệp áp vào ngực mình "Em xem, nóng."

Khương Diệp rút tay về, đi tới vali tìm đồ ngủ giúp anh mặc vào, cài từng nút một trên đồ ngủ.

"Nóng cũng phải mặc quần áo vào." Khương Diệp không muốn nhìn thấy Chung Trì Tân lại phát sốt, cô còn có công việc, lúc quay về không thể ở bên anh được.

Chung Trì Tân đảo mắt, cười thầm, anh dường như đã tìm thấy niềm vui mới, trong tương lai có lẽ có thể thử nhiều hơn.

Làn gió ấm áp phả vào da đầu, cảm giác từng ngón tay nhẹ nhàng luồn qua tóc, Chung Trì Tân thoải mái nheo mắt lại, quả nhiên cần phải dụ dỗ làm nũng thì mới có nhiều phúc lợi, thể diện là cái gì chứ, anh không biết.

"A Diệp, cái này từ đâu ra vậy?" Một lúc sau, Chung Trì Tân phát hiện trên bàn có bình rượu giống hệt với cái lúc sáng, không khỏi quay đầu hỏi.

Chung Trì Tân uống xong là say ngay, nhưng anh cũng muốn uống rượu sakura mà đã thấy hôm nay.

"Vừa rồi em ra ngoài mua." Khương Diệp lấy máy sấy tóc ra, lại vuốt vuốt tóc anh, thấy cũng khô rồi mới tắt máy sấy đi "Anh có thể nếm thử một chút."

"Anh sẽ say mất." Chung Trì Tân ngẩng đầu nhìn bình rượu trên bàn, cảm thấy tinh tế lạ thường.

"Ngày mai không có phát sóng trực tiếp, anh có thể thức dậy muộn một chút cũng được." Khương Diệp đã mua thì đương nhiên biết hậu quả khi Chung Trì Tân uống rượu.

"Vậy anh chỉ nếm thử chút thôi." Chung Trì Tân giơ ngón tay so sánh.

"Ừm."

Khương Diệp đi tắm, Chung Trì Tân thì cầm chai rượu trong tay, thực ra cả chai cũng không được bao nhiêu rượu, chỉ rót ba bốn ly nhỏ là đã hết rồi.

Sau khi uống một cốc, anh cảm thấy có chút ngọt, còn có mùi hoa anh đào.

Một lúc sau, Chung Trì Tân cảm thấy bản thân chưa có say, lại uống thêm một ly nữa.

Khi Khương Diệp đi ra, thì rượu sakura đã bị uống hết rồi.

"A Diệp, anh uống hết rồi." Chung Trì Tân khoanh chân ngồi, hai tay đặt thẳng lên đầu gối "Anh không có say."

".. Ừm." Khương Diệp liếc nhìn tư thế ngồi thẳng căng của anh, đáp lại cho có lệ.

"A Diệp, hôm nay mặt trời thật to." Chung Trì Tân chỉ vào ánh đèn trong phòng.

"Ừm, rất lớn." Khương Diệp dẫn anh đến bên giường "chúng ta đi ngủ đi."

"Ban ngày còn muốn ngủ sao?"

"Ngủ trưa."

"Ồ."

Khương Diệp kéo người nằm xuống, sau đó lại đi tắt đèn.

"Trời tối rồi." Chung Trì Tân ở trong bóng tối mở mắt ra nói "hiện tại không ngủ trưa được rồi."

"Bây giờ là buổi tối." Khương Diệp cũng mở mắt ra, mặc dù cô biết lúc say rượu anh sẽ có những biểu hiện khác nhau, nhưng cô vẫn không thể nào quen được.

Lần sau vẫn là không mua rượu nữa.

"Ngày mai còn phải đi học, bài tập về nhà anh vẫn chưa làm xong." Chung Trì Tân đột nhiên ngồi dậy nói.

"..."

Khương Diệp đứng dậy đem người ấn trở về "Cô giáo nói không cần nộp bài tập về nhà."

"Ồ." Chung Trì Tân ở trong bóng tối nghiêng nghiêng nhìn cô "Em học lớp nào?"

".. em học cùng lớp với anh."

"A Diệp, em cũng học lớp này à? Thật trùng hợp."

Khương Diệp cố gắng nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra và nói: "Đúng vậy, em cũng học lớp này, chúng ta nên đi ngủ thôi, không ngủ giáo viên sẽ đến mắng đó."

"Ồ."

* * *

Sau khi nói nhảm hơn một giờ đồng hồ, Khương Diệp dùng hết kỹ năng diễn xuất của mình, cố gắng hết sức để đóng vai một đứa trẻ ở trường mẫu giáo, nói chuyện với một người vừa say rượu cái là biến thành bạn nhỏ đang học mẫu giáo này, dỗ dành mãi người kia mới ngủ.

Rượu sakura.. cô không bao giờ muốn nhìn thấy nó trong đời một lần nào nữa.

Đến ngày hôm sau, sau khi Bạch Kim và Giang Đào dậy, Khương Diệp và Chung Trì Tân mãi mà không có xuất hiện, ngày hôm nay bọn họ cần đi cùng nhau đến trung tâm vui chơi nổi tiếng của Nhật để chơi cùng nhau.

"Có cần đi lên gọi bọn họ không?" Giang Thanh Nhi cười hỏi "Chắc là họ quên không đặt đồng hồ báo thức."

"Đợi thêm chút nữa đi, để bọn họ ngủ thêm một chút, người trẻ mà ai cũng muốn ngủ nướng." Bạch Vân Nguyệt thản nhiên nói.

Khoảng mười lăm phút sau Đào Tề đã ngồi ở đại sảnh khách sạn chơi game, Bạch Vân Nguyệt và Kim Châu thì gọi video với bọn trẻ ở nhà, thỉnh thoảng lại có tiếng cười truyền đến.

"Sao bọn họ còn chưa xuống chứ?" Giang Thanh Nhi sốt ruột chờ đợi, ngày hôm qua không có hẹn rõ thời gian xuất phát, nhưng cũng không đến nỗi đã hơn chín rưỡi rồi mà vẫn còn chưa xuất hiện chứ, còn có camera vẫn đang quay nữa này.

"Đợi thêm lát nữa đi." Bạch Vân Nguyệt đang vui vẻ nói chuyện với con, quay đầu nhìn về phía Giang Thanh Nhi.

Lời vừa dứt thì Khương Diệp và Chung Trì Tân đã đi xuống.

Chung Trì Tân chín giờ mới tỉnh lại, vẫn giống như những lần say rượu trước, sau khi tỉnh lại thì không có bất kỳ triệu chứng say rượu nào.

"A Diệp, rượu sakura hôm qua uống rất ngon, hay chúng ta mua một ít mang về nhé." Chung Trì Tân ám chỉ anh muốn uống tiếp.

"Không." Khương Diệp thẳng thừng từ chối, cô không muốn lại nói chuyện về thời mẫu giáo với Chung Trì Tân nữa.

"Ồ." Chung Trì Tân chỉ có thể cụp mắt đồng ý.

Nghe thấy ngữ khí này, lông mày Khương Diệp giật giật, lập tức nghĩ đến Chung Trì Tân của tối hôm qua.

"Chúng ta nên xuống tập hợp rồi." Khương Diệp đã sớm mặc xong quần áo, chỉ đợi Chung Trì Tân tỉnh lại thôi.

Lúc hai người xuống đến nơi, Giang Thanh Nhi đứng lên nói: "Hai người rốt cuộc cũng xuống rồi."

Ở bên cạnh, Bạch Vân Nguyệt và Kim Châu nói tạm biệt với các con, Bạch Vân Nguyệt nghe thấy Giang Thanh Nhi nói vậy thì liếc nhìn cô ta.

Từ 'cuối cùng' dùng có chút tế nhị, có đôi khi từ ngữ này thường sẽ thu hút sự chú ý của cư dân mạng và tấn công các khách mời của chương trình.

Nhưng.. Giang Thanh Nhi đã tham gia bao nhiêu chương trình rồi chứ?

Chung Trì Tân và Khương Diệp hiện đang là đỉnh lưu, ngày hôm qua họ đợi lâu như vậy nhưng cũng không có nói gì, Giang Thanh Nhi chỉ đợi có nửa tiếng đã bắt đầu phàn nàn rồi sao?

Người trẻ tuổi tính khí đúng là nóng nảy.