Chương 28 Còn yêu ta không?
Thời gian trôi vùn vụt.
Tứ hoàng tử bị gian tế người phương Bắc ám sát, thánh thượng quyết định dụng binh với phương Bắc, Vệ Dân được trọng dụng, nắm giữ ấn soái xuất chinh, chỉ một lần hành động đã bình định phương Bắc, phong hầu.
Cũng từ trận chiến này, Thẩm Tĩnh Châu hào quang rực rỡ, được ban thưởng.
Nhạc phụ và hiền tế đồng thời lập chiến công, đây được xem là một giai thoại.
Hai năm sau, đoàn quân chinh Bắc khải hoàn hồi triều, khắp chốn hân hoan.
Uy Viễn Hầu phủ vô cùng náo nhiệt, nghênh đón thế tử trở về.
Sau gia yến, Hầu phu nhân nhìn nhi tử và nhi tức đang ngồi cạnh nhau, bà cười nói: "Tĩnh Châu đã mệt mỏi cả ngày, các con về phòng nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai cũng không cần đến thỉnh an."
Bọn tiểu bối trong Uy Viễn Hầu phủ ồn ào ranh mãnh cười rộ lên, còn có người nghịch ngợm nháy mắt với Thẩm Tĩnh Châu.
Ngược lại trông Thẩm Tĩnh Châu có vẻ vô cùng ung dung, hắn kéo tay Vệ Giai Quân đứng lên, hành lễ với các trưởng bối, "Vậy chúng con xin cáo lui trước."
Mặt Vệ Giai Quân mang theo nụ cười đúng tiêu chuẩn, hành lễ xong, nàng theo bước Thẩm Tĩnh Châu lui về phía sau.
Trở lại tiểu viện, nàng bình tĩnh dặn dò chúng nha hoàn, "Chuẩn bị nước ấm, thế tử gia phải tắm rửa, còn có y phục nữa."
Thẩm Tĩnh Châu nghe theo sắp xếp của nàng, đi tắm trước.
Sau đó, hắn lại nghe nàng nói: "Thế tử gia chịu khó một đêm, thϊếp thân ngủ ở gian ngoài. Nếu như ngài có nhu cầu, thϊếp thân sẽ gọi nha hoàn tới hầu hạ."
Tới đây làm cái gì? Còn phải nói sao, đương nhiên là hầu hắn ngủ.
Thật sự là một thê tử hiền huệ, biết rõ hắn chinh chiến trở về, cần phát tiết, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng đã chuẩn bị xong. Đại ý chính là nàng không muốn ngủ cùng hắn?
Thẩm Tĩnh Châu vốn nghẹn đã lâu, cả người phát hỏa, hắn mất khống chế, bắt lấy nàng kéo lên giường theo thói quen, sau đó xé rách y phục của nàng.
"Muốn người khác làm gì, có nàng không được sao? Giọng của hắn đè nén biết bao dục hỏa và lửa giận.
Vệ Giai Quân không nhúc nhích, để mặc hắn cách một lớp vải vừa đâʍ ѵậŧ đã cứng rắn kia vào chân tâm nàng, vừa dùng sức vuốt ve hai luồng cực lớn trước ngực, còn nàng một chút phản ứng cũng không có.
Thẩm Tĩnh Châu dục hỏa đốt người, vuốt ve trong chốc lát không được đáp lại, hắn cụt hứng nằm gục trên người nàng.
"Chẳng lẽ nàng muốn cả đời trôi qua như thế à?" Hắn nhìn chằm chằm vào Vệ Giai Quân, "Rốt cuộc là tại sao? Ta đã thành khẩn nói cho nàng biết hết rồi, suốt hai năm qua, nàng vẫn không tha thứ cho ta sao?"
Đêm thành thân đó, hắn đã kể chuyện mình mang theo ký ức ba kiếp cho nàng biết, lúc đó nàng vô cùng chấn động, song thái độ vẫn không thay đổi bao nhiêu.
Hai người cùng ngủ trong một phòng, song lại phân giường. Rõ ràng trước khi thành thân như củi khô bốc lửa, chỉ cần gặp nhau là như thiêu thân, làm không ngừng nghỉ, còn sau khi thành thân, nàng lạnh như băng, ngay cả chạm vào cũng không cho hắn chạm.
Thẩm Tĩnh Châu chẳng còn cách nào, hắn chỉ có thể xuất chinh, cho nàng chút thời gian, hi vọng nàng có thể nghĩ thông suốt.
Ai ngờ, hai năm trôi qua vẫn như cũ.
Vệ Giai Quân cắn răng không nói lời nào.
Hắn khàn giọng hỏi: "Vậy nàng còn yêu ta không?"
"Không yêu." Nàng đáp cực kỳ nhanh gọn. Khi biết rõ chuyện kiếp thứ nhất, đúng là nàng vô cùng kinh ngạc, cũng hiểu rõ vì sao hắn đối xử với nàng như vậy. Song hiểu thì hiểu, muốn nàng tha thứ cho hắn, thật sự nàng làm không được.
Là hắn không tin tưởng nàng mới dẫn đến kết cục trong kiếp thứ hai. Dựa vào cái gì nàng phải chịu đối xử như thế? Trái tim nàng đã chết qua những lần lạnh nhạt hắn ban tặng, hắn nói muốn cứu vãn là cứu vãn thế nào?
"Nàng nói dối." Thẩm Tĩnh Châu nắm chặt tay nàng.
Vệ Giai Quân cười lạnh một tiếng, nàng xoay đầu, nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt hắn. Dường như nàng đang nói. . . Không tin thì tùy.
Thẩm Tĩnh Châu trừng mắt nhìn nàng một lát, bỗng nhiên hắn đứng dậy khỏi người nàng rồi hô to: "Người đâu."
Thúy Vũ đẩy cửa tiến vào, nàng cúi đầu không dám nhìn tình hình trong nội thất, "Dạ, thế tử gia."
"Mang rượu tới."
Thúy Vũ sững sờ ngẩng đầu lên.
"Ta nói, mang rượu tới." Ánh mắt Thẩm Tĩnh Châu tóe lửa, "Một hũ đầy."
Vẻ mặt hắn cực kỳ đáng sợ, Thúy Vũ không dám cãi lệnh, nàng đành phải sai người đi lấy rượu.
Vệ Giai Quân yên lặng ngồi dậy, xoa bóp cổ tay bị hắn nắm đau.
Hắn muốn uống rượu thì uống rượu đi, chỉ cần đừng làm phiền nàng là được, chỉ là không biết phải ăn nói với Hầu phu nhân thế nào.
Vệ Giai Quân thất thần, cố suy nghĩ lý do để ngày mai thoái thác, bỗng nhiên nàng bị người kéo tới, Thẩm Tĩnh Châu cầm ly rượu rót vào miệng nàng.
"Ngươi." Nàng chỉ kịp thốt lên một chữ, miệng đã bị rót đầy rượu.
Rượu lâu năm thuần hương, cổ họng Vệ Giai Quân nóng rát, nàng ho khan vài tiếng mới cảm thấy khá hơn, đẩy tay Thẩm Tĩnh Châu ra, nàng hỏi: "Ngươi làm gì đấy?"
Thẩm Tĩnh Châu lại rót thêm một ly, kiềm chặt nàng không buông tha, "Không yêu ta, uống say rồi nói không yêu ta, ta sẽ tin."
"Ngươi điên rồi!" Vệ Giai Quân quả quyết không thuận theo hắn, kiếp trước nàng đã chịu đủ rồi.
Thẩm Tĩnh Châu mặc kệ, hắn lại ép nàng uống rượu, "Uống."
Vệ Giai Quân không chịu, nàng dùng sức đẩy, rượu đổ lên người hai người.
Thẩm Tĩnh Châu lại rót một ly, tự mình uống cạn, sau đó môi hắn phủ lên môi nàng, cưỡng ép truyền rượu từ miệng hắn sang miệng nàng.
Rượu một nửa đi vào bụng nàng một nửa đổ ra ngoài, khiến cả người hai người ướt đẫm, hai mắt Vệ Giai Quân dần dần phủ đầy sương mù, hai má ửng hồng, rõ ràng là say.
Thẩm Tĩnh Châu bế nàng lên, thậm chí không kịp trở về giường, hắn thẳng tay quét tất cả dụng cụ trên bàn xuống, sau đó đặt nàng lên trên.
"Có yêu ta hay không?" Hắn hàm hồ hỏi, bởi vì môi bận ngậm chặt vành tai nàng, bắt đầu liếʍ mυ"ŧ.
Toàn thân Vệ Giai Quân run bần bật, nàng đưa tay đẩy hắn, "Đừng mà."
=======
Để xem chị còn dám nói ổng giống kiếp trước nữa không