Chương 20 Giúp nàng đi tiểu.
Thẩm Tĩnh Châu đè nàng làm tới, hai bàn tay không chịu nhàn rỗi, một mực nắm chặt bầu ngực to khinh nhờn.
Trong lúc đó, miệng hắn vẫn không quên buông lời lý sự: "Nàng xem, hôm nay ta đưa nàng đi cưỡi ngựa, đưa nàng đến làng du mục này chơi, chẳng phải nàng đã rất vui vẻ sao? Nàng còn muốn gả cho trượng phu thế nào nữa?"
"Dù sao, dù sao không giống chàng là được." Vệ Giai Quân thở hồng hộc, cố hết sức đấu tranh với cơn kɧoáı ©ảʍ đang ập tới.
Thẩm Tĩnh Châu ngầm tức giận, gậy thịt dưới hạ thân càng chọc vào ác liệt hơn, mỗi một lần đều cắm thẳng đầu rồng vào vách thịt mềm của nàng, xuyên qua hoa tâm nàng, thậm chí còn dùng khu rừng rậm rạp ma sát hoa môi nho nhỏ của nàng, đôi gò bồng đào cũng không buông tha, hắn âu yếm tất cả các điểm mẫn cảm trên người nàng, khiến nàng liều mạng vùng vẫy trong kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Tuy thế, lời nói của hắn vẫn vô cùng nhẹ nhàng: "Vậy nàng nói thử xem, trượng phu trong lòng của nàng là người thế nào, không chừng khi nàng nói ra, ta sẽ biết khó mà lui."
Vệ Giai Quân bị hắn đâm nhanh đến nỗi mệt rã rời, bụng dưới xoắn chặt, khó khăn lắm mới tìm về được lý trí.
Tên khốn này giày vò nàng đến nỗi cả người co giật, còn dám nói biết khó mà lui.
"Ta ta. . ."
"Nói không nên lời, ta đây khó có thể chấp nhận."
Vệ Giai Quân chỉ có thể vừa cam chịu bị hắn làm đến nước mắt giàn giụa, vừa khó khăn nói: "Hắn, hắn phải tôn trọng ta, yêu thích sự dịu dàng thiện lương của ta, A . . . A. . . Dù cho, dù cho không thích ta ưm . . . A. . . Cũng sẽ không ngược đãi ta, ưʍ. . . Aha. . ."
Phía sau là chuỗi rêи ɾỉ nối tiếp nhau, nàng thét chói tai, hoàn toàn chẳng có cách nào nói tiếp.
"Ồ, chỉ bao nhiêu đó thôi?" Thẩm Tĩnh Châu cúi đầu hôn nàng, chân của nàng vẫn gác trên vai hắn, động tác này khiến tiểu huyệt của nàng càng mở rộng, hắn cũng chọc vào càng sâu.
Vệ Giai Quân không chịu nổi, trong bụng nàng toàn là nước, nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục cắm như vậy nữa, nướ© ŧıểυ sẽ chảy ra mất.
"Thẩm Tĩnh Châu, đừng thế mà, ta. . . Ta muốn tiểu."
Thế nhưng, hắn tuyệt không buông lỏng, tiếp tục dùng sức mạnh xông tới.
Thẩm Tĩnh Châu thầm nghĩ, quả nhiên Nguyệt Nương nói không sai, nàng cảm thấy hắn không tôn trọng nàng, mà không tôn trọng thì nàng không thích.
Hắn lại lên tiếng dụ dỗ: "Vậy ta phù hợp nhất rồi, sau này ta sẽ tôn trọng nàng, yêu nàng, nàng muốn dịu dàng một chút cũng được, quãng đời còn lại, ta không có khả năng không thích nàng."
"Ta không tin, ta không thể tin." Vệ Giai Quân khóc. Nàng sẽ không tin hắn đâu, hắn chỉ nói suông mà thôi.
"Vậy làm thế nào nàng mới tin ta." Thẩm Tĩnh Châu cố nhẫn nại, từ tốn nói chuyện với nàng, "Sau này nàng thích làm gì, ta sẽ làm cùng nàng. Nàng thích cuộc sống ở Sa Thành, ta sẽ ở lại Sa Thành. À. . . Ta còn có thể khiến nàng sung sướиɠ cực hạn, tốc độ này nàng có thích không?"
"Hức hức hức..." Bụng Vệ Giai Quân thật sự trướng không chịu nổi, nàng không nhịn được nữa, "Van chàng, bụng căng quá, để ta đi tiểu được không?"
Hắn hôn lên môi nàng một cái, "Làm một trượng phu dịu dàng, đương nhiên không thể từ chối yêu cầu của thê tử."
Nói xong, hắn vẫn cắm gậy thịt trong tiểu huyệt nàng, sau đó lật người nàng lại, liên tục ma sát khiến nàng rêи ɾỉ từng cơn.
Tiếp theo, hai cánh tay Thẩm Tĩnh Châu lần lượt vòng qua hai khuỷu chân nàng, bế nàng xuống giường.
Đây là tư thế xi con nít tiểu, Vệ Giai Quân cảm nhận được tiểu huyệt vẫn bị cắm, miệng huyệt mở rộng hết cỡ, hai cánh hoa vô cùng lạnh lẽo, vô cùng xấu hổ. Lúc này, nếu có người ở đây, u hoa của nàng sẽ bị người ta nhìn không sót thứ gì.
Hắn dừng lại, một tay vươn ra thắp nến.
Ánh sáng tới quá đột ngột khiến Vệ Giai Quân không thích ứng được, nàng phải dùng tay che mắt lại.
Thẩm Tĩnh Châu ôm chân nàng lần nữa, cứ như vậy đi đến chỗ tắm rửa, "Đến rồi, nàng tiểu đi."
"A!" Vệ Giai Quân hét lên một tiếng, hắn vẫn cứ bế nàng như vậy, tiếp tục ra vào "Bạch bạch bạch" giày vò nàng.
Chẳng hiểu tại sao hắn lại mạnh mẽ đến thế, hoàn cảnh này không hề có một vật nào để trợ lực mà vẫn làm được, dường như bế nàng không cần phải dùng chút sức nào cả.
Thẩm Tĩnh Châu cúi đầu quan sát tiểu huyệt đang bị hắn làm không thương tiếc.
Bên trong huyệt mềm gậy thịt đỏ tía thô to như cánh tay con nít, cánh hoa đỏ đến tích huyết, không ngừng run rẩy, nước chảy lan tràn khắp nơi. Huyệt mềm đã bị đâm nát từ lâu, nhưng cái miệng nhỏ nhắn vẫn hút chặt gậy thịt không nhả. Gậy thịt vừa rút ra, vách thịt non bên trong cũng bị kéo ra ngoài, bại lộ trong không khí, da^ʍ mỹ đến tột cùng.
Làm đến nỗi dâʍ ŧᏂủy̠ văng tung tóe, hai cơ thể nhấp nhô không dứt.
"Không thể như vậy, không thể như vậy." Vệ Giai Quân bị hắn cắm đến mức khóc to.
"Tại sao không thể như vậy?" Thẩm Tĩnh Châu thở gấp, "Chẳng phải nàng muốn đi tiểu hay sao?"
"Chuyện này, chuyện này," Vệ Giai Quân khóc nói tiếp: "Nướ© ŧıểυ không ra được."
Muốn nàng vừa bị làm vừa đi tiểu, thẹn chết mất.
Thẩm Tĩnh Châu cười nhẹ một tiếng, "Vậy để vi phu giúp nàng."
Nói xong, hắn đẩy eo thẳng về phía trước, tần suất đâm chọc càng nhanh hơn.
Thật ra, bọn họ đã từng làm như vậy đấy.
Trong kiếp đầu tiên, thân thể nàng bị hắn dạy dỗ trở nên cực kỳ mẫn cảm, hắn cắm huyệt nàng, khiến nàng phun nướ© ŧıểυ.
Thẩm Tĩnh Châu biết rất rõ, làm thế nào để nàng mất khống chế.
Mỗi một lần cắm vào đều xuyên phá hoa tâm, cọ đến từng chỗ mẫn cảm, đầu rồng nhếch lên, chẳng chút khách sáo xông thẳng vào nơi mềm mại nhất của nàng, khiến nàng kí©h thí©ɧ đến run rẩy liên tục. Thậm chí là đâm vào cửa tử ©υиɠ, làm cho những dòng dâʍ ŧᏂủy̠ róc rách phía sau ồ ạt chảy ra phía trước.
"Ôi!" Chỗ yếu ớt nhất bị công kích, rốt cuộc Vệ Giai Quân không chịu nổi nữa, niệu đạo nới lỏng, chất lỏng màu vàng nhạt phun tung tóe.
Đúng lúc đó, Thẩm Tĩnh Châu rút gậy thịt ra.
"Phốc."
"Xè xè. . . "
Nướ© ŧıểυ phun không ngừng, cùng lúc đó dâʍ ɖị©ɧ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng chảy ra như mưa rào, tạo thành hình ảnh hết sức dâʍ ɭσạи.
Vệ Giai Quân không còn mặt mũi nào, mặt nàng đang hướng ra ngoài, không biết phải giấu vào đâu.
Cứ như vậy, nàng bị Thẩm Tĩnh Châu làm cho phun nướ© ŧıểυ, vừa tiểu xong, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ trong bụng vẫn chảy ra ngoài, chảy hoài không hết.