Chương 19: Cả người nàng ta đều thích

Chương 19 Cả người nàng ta đều thích

Hoa hạch và hoa tâm đồng loạt đạt cao trào, Vệ Giai Quân bị kí©h thí©ɧ từ hai phía, sướиɠ đến nỗi phun triều.

Mà ngay tại thời điểm phun triều, nàng cũng bất tỉnh rồi.

Thẩm Tĩnh Châu chỉ có thể dừng lại, hắn thiếu nữ đã hôn mê vào lòng, cực kỳ bất đắc dĩ.

Hắn vừa định chơi một trận lớn, mới bắt đầu mà nàng đã bị làm đến ngất đi.

Hắn còn chưa lâm trận thật sự.

Hắn vừa nghĩ vừa đắc ý.

Làm nữ nhân của mình sướиɠ đến ngất đi, dù sao cũng là chuyện hết sức kiêu ngạo.

Thẩm Tĩnh Châu ôm lấy nàng, hắn thay đổi tư thế, để nàng nằm xuống.

Trong lúc này, nam căn thẳng tắp vẫn chưa từng rời khỏi tiểu huyệt nàng.

Mà tiểu huyệt của nàng vẫn ngậm chặt lấy hắn, cho dù hôn mê, cũng mυ"ŧ không chịu thả.

Nhìn nàng từ từ bất tỉnh, Thẩm Tĩnh Châu trướng đến không còn cách nào, hắn đành phải nâng cao gậy thịt, tiếp tục làm cho xong.

Cũng may, tuy Vệ Giai Quân hôn mê, nhưng huyệt mềm vẫn còn phản ứng.

Hơn nữa, tiểu huyệt vừa trải qua cao trào mẫn cảm đến cực độ, vách thịt liên tiếp co rút, quấn lấy gậy thịt vừa cắn vừa mυ"ŧ, dường như bên trong có vô số cái miệng nhỏ nhắn.

"Phụt phụt phụt phụt" Thẩm Tĩnh Châu ra sức cày cấy đến nỗi mồ hôi đầm đìa, không ngờ đối với nữ nhân đã hôn mê, hắn có thể làm hăng say như vậy, nếu để người ta biết, nói không chừng sẽ cười đến rụng răng.

Ai bảo nữ nhân dưới thân này là người hắn yêu hơn tính mạng.

Vả lại, không chỉ tiểu huyệt nàng hút lợi hại, mà miệng nàng còn phát ra tiếng rêи ɾỉ "Ư a ư a", khiến hắn vô cùng hoài nghi, không biết nàng có thật sự hôn mê hay không.

Thẩm Tĩnh Châu không kéo dài quá lâu, hắn dồn hết sức đẩy đưa, mãi cho đến khi đạt cao trào, rót tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bụng Vệ Giai Quân.

Còn nàng, rõ ràng cũng phun dâʍ ŧᏂủy̠, khiến phần bụng hắn ướt nhẹp.

Thẩm Tĩnh Châu không biết nên vui hay nên giận. Đã hôn mê rồi còn bị hắn làm đạt cao trào, thân thể này quả thật là dâʍ đãиɠ trời sinh, mà chỉ có mình hắn mới được hưởng thụ.

Hắn lau dọn một chút, sau đó kéo nàng ôm vào lòng, gậy thịt vẫn vùi trong tiểu huyệt nàng, cứ như thế chặn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ lại trong bụng nàng, tắt đèn đi ngủ.

Lúc Vệ Giai Quân tỉnh dậy, trời vẫn còn tối mờ mịt.

Bên trong lều vải, đưa tay không thấy được năm ngón.

Nàng hơi mơ màng, rốt cuộc là thế nào? Sau đó nàng bỗng phát hiện sự khác thường của cơ thể, không thể nào tin nổi!

Bên dưới thân thể nàng không ngờ là thân thể nóng hổi của nam nhân, hai chân nàng giang rộng, tiểu huyệt bị nhét đến tràn đầy, rõ ràng là mầm tai họa của nam nhân. Còn có bụng nhỏ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠, trướng đến khó chịu.

Nàng nghĩ đến Thẩm Tĩnh Châu, tên khốn kiếp này thừa lúc nàng uống say trở trò đồϊ ҍạϊ , nàng không nên tin tưởng hắn.

Vệ Giai Quân tức giận, nàng muốn đứng lên.

Thân thể vừa nhúc nhích, Thẩm Tĩnh Châu đã phát hiện gậy thịt mình trượt ra ngoài, hắn vội phủ tay lên mông nàng, ấn xuống.

"Phụt" Gậy thịt cắm trở về.

Vệ Giai Quân nổi giận, "Thẩm Tĩnh Châu."

Hắn nhanh chóng tỉnh táo: "Ừm, xảy ra chuyện gì?"

Trong bóng tối, chẳng ai nhìn thấy ai, Vệ Giai Quân chỉ có thể tức cho mình xem, "Ngươi, ngươi. . . Tại sao ngươi có thể làm như vậy?"

"Ta làm sao?" Hắn dừng lại một chút rồi choàng tỉnh ngộ, "Ồ, nàng nói cái này à?" Nói xong hắn vỗ vỗ mông nàng.

Vệ Giai Quân cảm nhận được bờ mông rung rung hai cái, gậy thịt trong cơ thể phình to một vòng, đâm vào khiến hoa tâm nàng bủn rủn.

Nàng vừa cắn răng khống chế kɧoáı ©ảʍ vừa đánh hắn: "Ngươi biết rõ mà vẫn làm."

"Là nàng muốn làm mà." Thẩm Tĩnh Châu rất kinh ngạc, "Chắc không phải nàng quên hết mọi chuyện khi uống say rồi chứ?"

Vệ Giai Quân ngây ngẩn cả người, ký ức ngắt quãng bắt đầu hiện lên trong đầu nàng.

Trời ạ, tiếng nàng rêи ɾỉ, đúng là chính nàng yêu cầu, tại sao nàng lại làm chuyện như vậy, sớm biết thế nàng tuyệt đối sẽ không uống rượu.

Bây giờ nàng và Thẩm Tĩnh Châu lại lăn giường, làm sao kết thúc được đây?

Nam nhân dưới thân lại rục rịch, hắn đỉnh eo, nhẹ nhàng đâm vào trong.

Vệ Giai Quân bị hắn đâm sinh ra kɧoáı ©ảʍ liên tục.

Đại khái là trời quá tối, không nhìn thấy mặt Thẩm Tĩnh Châu, lá gan nàng cũng lớn hơn, nàng dùng sức đánh lên ngực hắn: "Không được nhúc nhích."

Thẩm Tĩnh Châu nghe lời thật sự bất động.

Vệ Giai Quân thở hổn hển nói tiếp: "Chúng ta nói chuyện đi."

"Được." Thẩm Tĩnh Châu vừa đáp vừa đưa tay dao động trên người nàng.

Vệ Giai Quân bị hắn sờ đến phát hỏa, nàng làm ra vẻ hung ác: "Dừng lại, đừng lộn xộn."

Hai bàn tay hư hỏng dừng lại, giọng Thẩm Tĩnh Châu mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Được, không lộn xộn."

Vệ Giai Quân cố gắng duy trì lý trí, "Vì sao ngươi đến Sa Thành?"

Thẩm Tĩnh Châu trả lời nhẹ tênh: "Bởi vì ta nhận lệnh, đóng giữ Sa Thành."

Vệ Giai Quân sửng sốt: "Nhận lệnh?"

"Đúng thế." Thẩm Tĩnh Châu cúi đầu hôn lên đầu vai mượt mà của nàng. Đương nhiên, cái lệnh này hắn phải chạy vại khắp nơi mới có được.

Tuy Vệ Giai Quân không hiểu chuyện triều chính, nhưng nàng vẫn có thường thức đấy.

Sa Thành này, tại sao gọi là biên quan, từ trước đến nay, đóng giữ biên quan chẳng khác nào bị khổ sai.

Hơn nữa, phụ thân nàng đóng giữ Sa Thành nhiều năm, xây dựng nơi này vững như sắt đá, không một ai chen chân vào lọt.

Cho nên, muốn gây dựng sự nghiệp là không có khả năng, muốn bày mưu tính kế lại càng không thể.

Vì sao Thẩm Tĩnh Châu đến đây, không cần hỏi cũng biết.

Ý thức được điểm này, nàng hơi mềm lòng, "Thẩm Tĩnh Châu, ngươi đừng như vậy, chúng ta đường ai nấy đi không được sao?"

"Không được." Hắn quả quyết cự tuyệt, "Hay là chúng ta nói chuyện khác đi, vì sao nàng yêu thích ta mà không bằng lòng ở bên ta?"

Vệ Giai Quân im lặng, nhắc đến chuyện này chẳng lẽ muốn nàng nói kiếp trước ta liều mạng gả cho ngươi, thế mà ngươi chẳng thèm chạm vào ta, giày vò ta đến chết sao?

"Lúc nãy nàng nói rất yêu thích ta." Giọng hắn nhẹ nhàng bay bổng, "Còn hỏi ta vì sao không thích nàng."

Vệ Giai Quân hận không thể quay ngược thời gian, bóp chết bản thân khi uống say.

"Nàng đã yêu thích ta, vì sao lại không muốn gả cho ta?" Thẩm Tĩnh Châu cứ như vậy ôm lấy nàng, khẽ hôn môi nàng, l*иg ngực ma sát đôi gò bồng đào mềm mại, gậy thịt vẫn nghiền nát vách thịt non của nàng, khiến nàng thở hổn hển, "Nàng xem chúng ta hợp chưa này? Nàng thích ta, ta cũng thích nàng, chúng ta hãy vui vẻ ở bên nhau đi, chẳng lẽ nàng không nhận ra, sau khi bị ta làm thoải mái biết nhường nào."

Vệ Giai Quân muốn cho hắn một bạt tai, nhưng nàng không có gan.

Lỡ như Thẩm Tĩnh Châu ghi thù muốn tính nợ với nàng thì biết làm sao? Nàng chơi không lại hắn.

Vách thịt non bị hắn nghiền đến ngứa, nước lại tiết ra, nàng chỉ có thể thở phì phò, cố hết sức tìm về lý trí, "Nhưng chàng đâu có thích ta."

"Ai nói ta không thích nàng." Nghe nàng hỏi thế Thẩm Tĩnh Châu có chút tức giận, hắn dùng sức đánh lên mông nàng, "Xưa nay nam nhân thích nữ nhân luôn rất thẳng thắn. Nếu không thích thì dù có chạm vào cũng chỉ là đối phó, còn nếu thích. . . Từng giây từng phút đều muốn ngủ với nàng. Thái độ của ta còn chưa đủ rõ ràng sao? Không thích nàng mà cứ quấn quít nàng, ngay cả ngủ cũng hải nhét gậy thịt vào tiểu huyệt của nàng."

Lời hắn cực kỳ thô lỗ, Vệ Giai Quân giận đến mức đánh hắn, "Chàng nói bậy bạ gì đó."

"Đây là sự thật." Thẩm Tĩnh Châu nắm tay nàng, nương theo động tác của nàng, hạ thân dúng sức đẩy tới, gậy thịt cắm sâu vào trong, trong hoàn cảnh thế này vẫn không quên mưu lợi cho bản thân mình.

Hạ thân Vệ Giai Quân nhanh chóng truyền đến cảm giác, "Chàng, chàng chỉ yêu thích thân thể ta."

"Cả người nàng ta đều thích." Hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, động tác đâm vào càng mạnh, hắn bỗng đổi tư thế đè nàng dưới thân rồi nâng chân nàng lên ra sức cày cấy, “Tính cách nàng, cơ thể nàng, trái tim nàng, bất kể thứ gì của nàng, ta đều thích hết."

"Bạch bạch bạch bạch." Hắn càng làm càng dũng mãnh, bụng dưới đánh lên mông tròn, phát ra tiếng động hết sức da^ʍ mỹ.

"Ư ư ư" Bụng dưới Vệ Giai Quân căng trướng lợi hại, nàng có cảm giác, cảm giác tiếng nước vang ầm ầm bên trong.

========

Làm lành rồi, đổi xưng hô.