Một ngày này, vì dậy từ sớm nên Phương Hoa làm được rất nhiều chuyện. Nàng cũng bỗng nhiên nhận ra, nếu sắp xếp thật kỹ, nàng một ngày có thể học được rất nhiều thứ. Mặc dù ban đêm ở Dương Châu cực kỳ nào nhiệt, được mệnh danh là "Bất Dạ Thành" (Thành không đêm), nhưng nàng là cô nương gia không tiện ra ngoài, không bằng ban đêm ngủ sớm chút để buổi sáng sớm tỉnh dậy.
Nhưng mà mỗi sáng sớm luyện công lại khiến cho trước buổi trưa Phương Hoa liền buồn ngủ, thế là Phương Hoa đem việc luyện công sắp xếp chuyển sang chạng vạng chiều tà, tập xong thì tắm rửa, dùng bữa, lị xử lý chút việc vặt vãnh thì rất tiết kiệm thời gian.
Sáng sớm lúc đầu óc thanh tỉnh, Phương Hoa an bài việc học phương ngữ, xem sổ sách, thỉnh thoảng lại nghiên cứu thêm đồ ăn, hương liệu.. có thể nói là mỗi ngày loay hoay đến quên trời đất.
"Phương Hoa, có một số việc cứ giao cho hạ nhân đi làm là được rồi!" Nhìn cháu gái chui vào nhà bếp khói dầu, Giang Uyển Nhu thử ra chủ ý giúp nàng: "Mục đích của mời hỏa kế, chính là để cho bọn họ chia sẻ công việc cho chúng ta!"
"Thực ra cháu gái cũng rất thích bận rộn làm mấy việc này!" Phương Hoa không cảm thấy khổ chút nào.
"Nếu muốn làm được mấy việc lớn, ngươi phải học được cách giao mấy việc vặt vãnh cho hạ nhân đi làm." Giang Uyển Nhu nói đến cao thâm: "Học được dùng người cùng sai sử người, là chuyện trọng yếu nhất!"
Phương Hoa nhìn cô tổ mẫu, hoàn toàn mờ mịt không hiểu. Thái phi luôn thâm ảo, những lại cực kỳ thông minh.
"Cô tổ mẫu lúc còn trẻ cũng không có người dạy bảo, cũng giống ngươi bây giờ, suốt ngày đầu tắt mặt tối, bận bịu không ngơi tay." Giang Uyển Nhu đem cháu gái coi như con đẻ mà dạy dỗ: "Có một số viecj, ngươi nghe lời ta nói cũng sẽ bớt đi mấy chục năm giày vò!"
"Tạ ơn cô tổ mẫu chỉ điểm cháu gái một hai, cái này có thể suy ra cái gì khác sao?"
"Ngươi mấy ngày nay đều bận rộn làm chả thịt hương tiêu, sao ngươi không để đầu bếp làm theo công thức của ngươi, để ngươi nếm thử, tội gì phải tự tay xuống bếp?" Giang Uyển Nhu chậm rãi xoay ngọc chỉ trên tay, nói tiếp: "Ngươi chỉ cần há miệng, phụ trách việc sai sử cùng nế hướng vị không phải tốt hơn sao?"
Cô tổ mẫu nói đúng, chỉ là bây giờ mình còn không có tự tin để sai sử hạ nhân, Phương Hoa chần chờ nói: "Bọn họ sẽ nghe cháu gái sao? Cháu gái mới chỉ là tiểu cô nương!"
"Cái này nào có quan hệ tới tuổi tác? Ai xuất tiền, người đó chính là chủ tử. Ngươi cứ xem bọn họ như Thúy Ngọc, bàn giao công việc cho bọn họ đi làm là được rồi!" Giang Uyển Nhu cho rằng cô nương gia cần nhất là nâng cao khí thế.
"Cháu gái sẽ thử một chút." Phương Hoa có chút không tự tin, nói.
"Không phải thử một chút, mà là sai sử bọn họ làm việc!" Giang Uyển Nhu so sánh: "Dạy một lần không biết, liền dạy lần thứ hai, lần thứ ba, nhìn chằm chằm bọn họ làm. Nếu như không làm, ngươi liền sai sử người khác, nếu sai không được thì không cần sai nữa, nhanh chóng thay cái hạ nhân khác biết nghe lời hơn, như vậy mọi chuyện mới dựa theo cách của ngươi, cho ra kết quả tốt!"
Phương Hoa biết cô tổ mẫu đang dạy nàng làm sao quản gia, quản lý sự nghiệp. Nàng cảm kích gật đầu, tỏ vẻ sẽ nhanh chóng học tập thật tốt.
"Tạp vụ để hạ nhân xử lý, ngươi liền sẽ có nhiều thời gian hơn!"
Nghe được có thể có thêm nhiều thời gian hơn, Phương Hoa tinh mâu lấp lóe, như vậy thì nàng sẽ có thể làm được càng nhiều chuyện hơn!
* * *
Chiếu theo cách làm của cô tổ mẫu, quả nhiên Phương Hoa để dành được không ít thời gian rảnh. Lúc này, nàng lại nghĩ thêm nhiều biện pháp kiếm tiền.
Tại cửa hàng phía đông nam thành cùng Hoài Hương tửu lâu, Phương Hoa đều cho thử bán món mới. Cửa hàng mới ở bến đò cửa đông cũng đã hoàn thiện, Phương Hoa cho bày hàng tạp hóa, bán phần lớn những sản phẩm thiết yếu.
Một tháng sau, vì chả thịt hương tiêu được bày bán ở tửu lâu, lại không ngừng cải tiến theo hương vị của người Giang Nam, quả nhiên càng ngày càng nổi tiếng, mỗi ngày đều xuất hiện tình trạng biển người tranh giành nhau mua.
Thấy cháu gái quả thật làm ra chút thành tựu, người cũng có gan có thế, Giang Uyển Nhu quyết định thay cháu gái an bài mấy buổi tiệc trà xã giao, để nàng nhận biết một vài danh môn quý tộc ở Dương Châu, cũng mở rộng tầm mắt.
Thái phi muốn lo liệu ổn thỏa từng bước, để cháu gái trở thành cô nương đợi gả chói mắt nhất. Cháu gái đã không thích thế tử gia, hiện tại cũng không cần thiết chạy tới Giang Nam Đại đô đốc phủ nói chuyện nghị thân, vậy cũng nên để người ngoài nói tốt cho nàng.
Xử lý tiệc trà cũng là một môn công phu, đầu tiên cần thiết phải hỏi thăm mấy nhà quý nữ, phu nhân ở Dương Châu, lại phát thiệp mời, nếu không lại dễ dàng đắc tội với người. Phương Hoa lại không có một chút hứng thú với mấy thứ này. Có lẽ trời sinh đã không thích giao tiếp với người khác nhiều, nhưng nhìn cô tổ mẫu vui vẻ chuẩn bị như vậy, nàng cũng đành thuận theo.Thái phi chính là nhất đẳng cao thủ xử lý tiệc trà, năng lực lĩnh hội của Phương Hoa cũng cực cao, vì vậy dù không hứng thú lắm nhưng nàng cũng học được chút da lông. Thời gian này, nàng cũng học chào hỏi và giao tiếp cơ bản bằng tiếng Ngô tốt hơn, nói chuyện cũng ra hình ra dạng. Vóc người kiều diễm, cử chỉ đoan trang, tiến lui vừa vặn.. Phương Hoa cứ như vậy mà được một đám người chú ý, ca tụng ngay từ buổi trà yến đầu tiên. Đặc biệt các phu nhân quyền quý khi biết nàng còn am hiểu quản lý sinh ý, xử lý tài vụ liền cao hứng bừng bừng, trong tối ngoài sáng thăm dò tìm hiểu tiểu cô nương này đã có hôn phối hay chưa.
Giang Nam Đại đô đốc phu nhân Cố Vân cùng thiên kim Chu Mẫn cũng có mặt ở buổi trà yến này.
"Nghe nhóm người này ca hát đều nhanh chán chết a!" Chu Mẫn tướng mạo thanh tú động lòng người, hai mắt to tròn linh động, thừa dịp mọi người không chú ý mà tìm cơ hội tới bắt chuyện với Phương Hoa.
Phương Hoa nghe ra được nữ tử đang than thở với mình, nàng muốn nói là những người ở đây nói chuyện giống như đang ca hát, nghe mệt chết? Có lẽ nàng nói hơi khoa trương một chút, nguyên ý là nói chuyện không thú vị đến buồn ngủ có phải hay không?
Co nương này hào phóng cởi mở, tính cách tự nhiên dễ gây thiện cảm với mọi người. Phương Hoa đối với sự thoải mái hào phóng của nàng cũng rất thích, nở một nụ cười đáp lời: "Phương Hoa nói tiếng Dương Châu không tốt, để cô nương chê cười!"
"Ở Dương Châu lại không nói được tiếng Dương Châu, giống như ăn cơm không dùng đũa vậy, rất bất tiện a!" Chu mẫn thân thiết cầm tay Phương Hoa lên, nhiệt tình nói: "Ngươi cùng ta uống trà nhiều vài lần, rất nhanh sẽ học được tiếng Dương Châu đó!"
Phương Hoa vui vẻ gật đầu. Cô nương trước mặt tính cách cũng rất dễ gần dễ chơi, không giống mấy thiên kim khác, mặc dù lấy cớ bắt chuyện, nhưng vô tình hoặc có chút cố ý bắt bẻ cách nàng phát âm, thực sự khiên người khó chịu vô cùng.
Chu Mẫn nhận phó thác của mẫu thân đến kết thân với Phương Hoa. Nguyên bản hai nhà còn có thư từ qua lại, từng cố ý đề cập đến việc kết làm thân gia, bất quá vẫn chưa nói được đến đâu. Cũng tại ca ca nàng hết, ghét bỏ Kinh Châu địa phương nhỏ bé nghèo nàn, không nghĩ sẽ có thể nuôi dưỡng ra cái cô nương thủy linh xinh đẹp gì. Vì vậy mà hắn cứ một mực lề mề, không chịu đáp ứng chọn thời gian đến gặp mặt.
Mấy hôm trước nàng thu được thϊếp mời, thế mới biết Giang cô nương đã tới Dương Châu. Có lẽ Trấn Nam Vương thái phi tổ chức trà yến lần này cũng là để các danh môn đại viện ở Dương Châu nhận thức Giang cô nương, lót đường cho hôn sự của cháu gái đi?
Hôm nay nhìn thấy Giang cô nương, quả nhiên xinh đẹp như thiên tiên a, cả hai mẹ con nàng đều rất hài lòng. Cả hai đều cho rằng, luận về bề ngoài xinh đẹp, cá tính đoan trang, gia thế bối cảnh cũng tương đối tốt.. bất cứ khía cạnh nào cũng đều xứng đôi vừa lứa, có thể trở thành lương phối với thế tử Chu Hạo Nam. Cũng nhanh chóng một chút, trở về sắp xếp cho hai người có cơ hội gặp mặt, sau đó nhanh chóng định ra hôn ước.
Phương Hoa đang cùng Chu Mẫn nói vài chuyện lặt vặt thú vị, thì có một vị cô nương mặc một thân hồng y rực rỡ bức người tới gần, nói: "Hai vị muội muội đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Sắc mặt Chu Mẫn trầm xuống, bất quá ngay tức khắc lại lộ ra nụ cười: "Phương Hoa muội muội, đây là Giang Nam Trưởng Sử phủ tiểu thư Lệ Hoa tỷ tỷ, ngươi đã gặp hay chưa?"
Phương Hoa mỉm cười gật đầu. Lệ Hoa chính là một trong những tiểu thư quý nữ trào phúng cách nàng phát âm, lại còn ăn mặc diêm dúa sặc sỡ như vậy, sao nàng lại không nhận ra được?
Triệu Lệ Hoa hồ nghi nhìn Chu Mẫn, hiếu kỳ muốn suy đoán mục đích nàng kết giao với Phương Hoa là gì, chẳng lẽ là muốn giúp Chu Hạo Nam xem mắt? Nàng đây lại xem mình là cái gì a? Nàng cùng Chu Hạo Nam là thanh mai trúc mã từ nhỏ, sớm coi mình là thế tử phu nhân, sao bây giờ nửa đường lại nhảy ra cái Trình Giảo Kim?