Chương 22: Thế tử gia hồi kinh

"Ngươi không thường xuyên nói chuyện với ta, thì ta làm sao có thể biết ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Lý Tử Kính nói ra vấn đề mấu chốt.

Phương Hoa im lặng cúi đầu. Vấn đề giữa hai người bọn họ, nào chỉ có chuyện không thường xuyên giao tiếp? Hắn phong lưu thành tính, cũng làm cho nàng cúi lạy xin lui. Nghĩ đến chuyện của Phương Văn Lệ, nàng lại thấy buồn nôn.

"Ta muốn làm chuyện buôn bán!"

"Đi ra ngoài cũng sẽ gặp gỡ phiền phức, ngươi tốt nhất nên luyện một chút công phu, rồi hãng nói đến chuyện sinh ý sau đi?" Lý Tử Kính có chút suy nghĩ, Hoa biểu muội không muốn cùng hắn luyện quyền, hắn liền tìm một nữ thị vệ nhanh nhẹn tới dạy nàng một chút công phu, để nàng cũng có thể phòng thân: "Trước tiên ta sẽ thay ngươi mua bán mấy cửa hàng. Chỗ làm đường bên kia hiện tại quá loạn, ngươi tạm thời đừng đi nữa!"

Lý Tử Kính dù không thích Hoa biểu muội xuất đầu lộ diện, nhưng nếu làm ăn buôn bán là thứ duy nhất có thể tiếp cận nàng, hắn nguyện ý thử thỏa hiệp.

"Chỉ có ba trăm lượng bạc, không cần quá đắt!" Vốn liếng của Phương Hoa cũng không phong phú như của cải của thế tử gia hắn, nàng sợ hắn sẽ mua cửa hàng mà nàng không mua nổi.

Cô nương gia lại có thể đem ra ba trăm lượng? Lý Tử Kính nhíu mày nói đùa: "Không nghĩ ngươi nhiều tiền như vậy nha! Chỗ bạc này cũng đủ để chúng ta ăn uống hai, ba năm!"

Phương Hoa liếc xéo hắn, bĩu môi nói: "Thế tử gia mới có quyền (tiền)"

"Đúng vậy a! Ta vừa có quyền lại vừa có tiền!" Thấy Hoa biểu muội liếc trắng hắn, hắn giơ tay cốc nhẹ lên trán nàng, nói: "Cô nương gia đừng có làm vẻ măt này, khó coi!"

"Khó coi, ngươi đừng nhìn nữa!" Phương Hoa tức giận, chắp hai tay lên eo, giậm chân một cái rồi thở phì phì rời đi.

Lý Tử Kính nhìn bóng lưng của nàng xa dần, lầm bầm lầu bầu nói: "Chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó dạy, gần thì kiêu ngạo, xa lại oán.."

Bất quá, hôm nay mới nói thêm được mấy cây, hắn còn chưa nỡ từ bỏ a! Vậy cứ chờ cho bõ chán rồi hãng nói đi.

Nhưng không kịp chờ được thế tử gia chán ngấy, mười ngày sau hắn liền thu được ngự chỉ triệu tập từ phái kinh thành, hắn phải lập tức vào cung diện thánh.

* * *

Lúc hắn cáo từ tổ mẫu, Hoa biểu muội cũng đứng ở một bên.

Giang Uyển Nhu nhìn cháu trai, lo lắng dặn dò:

"Nếu thánh thượng hỏi ngươi cái gì, ngươi đừng nóng vội mà trả lời, cứ nghĩ kỹ càng chắc chắn rồi hãng nói. Hoàng thượng có lẽ còn muốn thử tham dò ngươi, nhớ kỹ cũng hỏi lại người ta một chút, xem ý tứ thánh thượng là thế nào, ngươi hiểu không? Nếu là thánh thượng muốn thu hồi quân quyền, đất phong, ngươi cũng đừng cự tuyệt, chỉ cần có thể trở về là tốt nhất, hiểu không?"

Lý Tử Kính lúc này mới phát hiện tổ mẫu quả thật rất quan tâm mình, hắn thuận theo gật đầu để nàng yên tâm: "Tổ mẫu đừng lo lắng, tôn nhi còn trẻ, hoàng thượng còn cần ta!"

"Ai không trẻ chứ? Tổng đốc Dương Châu Lý Phục Uy trước kia lớn tuổi hay sao? (Nguyên danh Đỗ Phục Uy, sau ban thưởng quốc họ). Hắn bị triệu về kinh thành phục mệnh, rồi cũng không trở lại được nữa!"

Giang Uyển Nhu nhớ lại chuyện hai mươi năm trước Lúc đó Dương Châu còn vì thế mà đại loạn: "Về sau, thúc công của ngươi Lý Hiếu Công lên làm tổng đốc Dương Châu cũng bị tiên đế triệu về, việc này ngươi còn không biết rõ ràng sao?"

"Tổ mẫu, quân tâm khó dò, ngài cũng không cần nghĩ nhiều như vậy!" Lý Tử Kính vỗ võ mu bàn tay mang ngọc chỉ của tổ mẫu, mỉm cười trấn an nàng.

"Đừng có khoe mẽ trước mặt ta! Đi đi! Ngươi nhanh đi thu thập hành lý đi!" Giang Uyển Nhu đem cháu trai cháu gái đuổi đi, lúc này mới thở dài, đem hai tay chắp trước ngực, lẩm bẩm nói: "Vương gia, ngươi nhất định phải phù hộ cho tôn nhi của ngươi.."

Phương Hoa yên lặng đi theo sau thế tử gia về viện đông lộ. Hai tổ tôn thế tử gia nói chuyện, nàng đứng bên cạnh cũng có thể nghe hiểu được một hai. Hoàng thượng đây là vô cớ triệu thế tử gia hồi kinh, chuyện này chắc chắn giấu giếm hung hiểm. Gần vua như gần cọp, mặc dù thế tử gia không phải người tốt lành gì nhưng nàng cũng không muốn hắn xảy ra chuyện.

"Ngươi có điều gì muốn nói với ta không?" Tới cổng Lăng Vân Các, Lý Tử Kính xoay người lại nhìn Hoa biểu muội, có chút mong chờ.

"Báo trọng!" Hắn hẳn là nghe được rõ đi! Phương Hoa nắm chắc hai chứ này mình phát âm rất chuẩn.

Ngay cả một lão bà tử đi ngang cũng có thể nói ra mấy chữ này a! Lý Tử Kính có chút thất vọng, nhìn chằm chắm Hoa biểu muội, nói: "Không còn chuyện gì muốn bàn giao với ta nữa hay sao?"

Bàn giao cái gì a? Phương Hoa nghi hoặc nhìn hắn, một lát sau nàng mới nghĩ đến, vội thốt lên: "A! Tiền mua cửa hàng, sẽ đưa cho ngươi a!"

Lý Tử Kính bất đắc dĩ lắc đầu: "Trở về lại đưa cho ta cũng được!"

Đi vài bước, hắn cuối cùng cũng không yên lòng, xoay người trịnh trọng nói với bóng lưng nàng: "Đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, nhớ mang theo hộ vệ!"

Phương Hoa nghe có chút ấm áp, thế tử gia dù hư hỏng, nưng đôi khi làm mấy chuyện cũng có chút tình người. Hắn thay nàng an bài nữ hộ vệ, mỗi ngày còn dạy một chút công phu phòng thân, coi như không phát huy được tác dụng, cũng có thể xem là luyện tập thân thể.

* * *

Sáng sớm hôm sau, Phương Hoa được cô tổ mẫu đánh thức, kêu nàng đi cùng ra tiễn thế tử gia ra khỏi thành. Phương Hoa thầm nghĩ: "Không phải chỉ là di diện thánh sao, còn cần phô trương lớn như vậy làm gì a?"

Giang Uyển Nhu ngồi trong xe ngựa, dùng tiếng Tương giải thích tường tận, Phương Hoa mới biết được quan trường hung hiểm.

"Thế tử gia đi chuyến này, nếu hành sự không được thánh tâm, chỉ sợ lành ít dữ nhiều." Dù sao hắn cũng là cháu trai nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, Giang Uyển Nhu hi vọng cháu gái cũng có thể nói vài lời tốt, đẻ hắn có thể làm việc cẩn thận một chút: "Lát nữa ngươi nói chuyện với biểu ca, để hắn nhất định bình an trở về!"

"Cháu gái cũng không phải Hoàng Thượng.." Phương Hoa cảm thấy cô tổ mẫu đây là làm khó nàng a!

"Ai.. Bất quá chỉ là mấy lời quan tâm, ngươi đứa nhỏ này sao có thể cứng đầu như vậy?" Giang Uyển Nhu nói có chút oán trách. Nói xong, nàng mang ra một tấm phù bình an, đưa cho Phương Hoa: "Lát nữa ngươi đem cái này giao cho biểu ca ngươi!"

Phương Hoa nhịn không được trợn trắng mắt, cô tổ mẫu đây là muốn làm cái gì? Liền giống trước kia muốn nàng mang huân hương đên Lăng Vân Các, không phải sẽ khiến người hiểu lầm hay sao?

Đưa người đến cổng thành, Giang Uyển Nhu liên tục lải nhải dặn dò cháu trai, khóe mắt dư quang lại liếc Phương Hoa mấy cái. Phương Hoa thức thời tiến lên trước vài bước, lo lắng lấy ra bình an phù cô tổ mẫu vừa đưa cho nàng. Dáng vẻ kia của nàng, trong mắt thế tử gia chính là cô nương gia xấu hổ. Nhìn lại tiểu cô nương đến đưa tiễn mình, so với lúc suất binh có vạn người vui vẻ đưa tiễn còn khiến hắn cảm động hơn. Nhất là nàng còn chuẩn bị phù bình an, này có ý nghĩa là gì? Hắn liếc mắt nhìn phù bình an, sợ tổ mẫu đùa cợt Hoa biểu muội, khiến nàng thèn thùng trở về liền không ổn. Hắn tranh thủ nhận lấy, giấu kỹ vào trong ngực.

Nếu biết đây là phù bình an tổ mẫu chuẩn bị, thế tử gia có lẽ sẽ thẹn đến thổ huyết mà thăng thiên, vì mấy ngày tiếp theo hắn đều mang bình an phù ra ngắm nghía, trộm ngửi mà tưởng niệm giai nhân.

Tiểu nha đầu làm xong việc được giao phó, vội vàng quay trở lại bên người cô tổ mẫu, nhưng cánh tay lại bị thái phi nhéo một cái: "Tại sao lại không nói chút lời chúc phúc?"

Lúc này, Lý Tử Kính đã lên ngựa, cưỡi ngựa đi ra khỏi thành.

"Mau nói, bảo biểu ca sớm chút trở về nhà!" Giang Uyển Nhu cũng chỉ muốn cho cháu trai một chút tưởng niệm để sớm trở về.

"Sớm một chút.." Phương Hoa thì thào nói

"Ngươi nói cho sâu kiến nghe a? Nói to lên một chút!" Giang Uyển Nhu dùng thêm chút sức bấm lên đùi cháu gái

"Biểu ca, ngươi sớm một chút trở về nhà!"

Lúc Phương Hoa dùng hết sức bình sinh hô lên, thấy Lý Tử Kính ngồi trên lưng ngựa quay lại, ngoái người cười một cái, cũng đúng lúc ánh nắng mặt trời rỏi thẳng vào chói mắt vô cùng.

Phương Hoa không tự chủ giơ tay lên che nắng, nhưng ở dưới góc độ của Lý Tử Kính lại nhìn ra cô nương đang gạt lệ.

Nàng khóc! Lúc này hắn biết, trong lòng nàng có vị trí của hắn!