Chương 1

1

Ta đã ở bên Diêm Tấn, Diêm vương, hàng trăm năm, người trong tam giới đều biết ta là người mà chàng nâng niu trong lòng.

Mới ngày hôm qua, chàng đem về một nữ nhân, Bạch Nguyệt Quang thực sự trong lòng của chàng, Tống Kiều Kiều.

Người đúng như tên gọi, nàng ta dễ thương như cái tên tiểu Kiều Kiều vậy, được Diêm Tấn hết mực chiều chuộng.

Đến nỗi trong tam giới có tin đồn rằng ta sắp thất sủng rồi, sắp bị Diêm Tấn đẩy vào luân hồi làm súc sinh.

Trước khi đầu thai Tống Kiều Kiều đó từng có tình cảm với Diêm Tấn ở nhân gian, hai người là thanh mai chúc mã, có gia thế giống nhau, nên việc họ trở thành phu thê là điều rất thuận lợi.

Sau đó, bởi vì chiến loạn họ phải chia li, để bảo vệ tính mạng của Diêm Tấn, Tống Kiều Kiều thay chàng chặn một mũi tên, mũi tên đó xuyên qua ngực nàng.

Tương tự như vậy, khi về đến địa phủ Diêm Tấn bắt đầu tìm chuyển thế của Tống Kiều Kiều.

Trời xui đất khiến, vào ngày đầu tiên sau khi ta ch.ế.t, Diêm Tấn nhìn ta một cái, liền nhận định ta chính là thê tử khi lịch kiếp của chàng.

Thật không may, ta không nhớ gì cả.

Nhưng Diêm Tấn đã hứa với ta rằng nếu ta cảm thấy buồn chán khi ở bên chàng, chàng sẽ cùng ta đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, cùng nhau sống một cuộc sống phu thê bình thường.

Để nhớ lại kiếp trước với Diêm Tấn, mỗi ngày ta đều đến tìm Mạnh Bà uống canh, ngoài canh Mạnh Bà, Mạnh Bà còn đích thân nấu canh Thất tình canh này có thể để mọi người nhớ lại kiếp trước.

Tác dụng phụ của canh này cũng rất nghiêm trọng, sẽ tổn hại hồn phách của ta, nhưng không sao, Diêm Tấn sẽ bảo vệ ta.

Cho đến hôm nay, khi ta uống bát canh thất tình cuối cùng trên tay, vô số hình ảnh đã hiện lên trong đầu ta.

Đó là trải nghiệm của ta với Diêm Tấn ở nhân gian và ta ch.ế.t khi chắn mũi tên thay chàng, không chỉ một mũi tên.

Vì vậy... chàng không nhận nhầm.

Tống Kiều Kiều mới chính là Bạch Nguyệt Quang giả.

Ta muốn đến gặp Diêm Tấn và giải thích với chàng, chàng thông minh như vậy nhất định sẽ điều tra rõ.

Nhưng Tống Kiều Kiều lại tự mình tìm đến chỗ ta, nàng ta ngồi trên chiếc kiệu mà Diêm Tấn đã tìm cho nàng ta, khi nàng ta bước xuống, thật sự rất giống với sủng phi thời cổ đại.

"Ngươi chính là Thanh Thanh?"

"Có thể giống ta đến chín phần là phúc khí của ngươi."

Nàng ta bước đến gần ta, giơ tay xé toạc y phục của ta, nhìn chằm chằm vào vết bớt trên vai ta, cười khẩy.

"Ngươi thật sự không có tư cách làm thế thân của ta. Ấn ký đó ở trên ngực, không phải ở đây."

Loại người này thật sự rất đáng ghét, sao nàng ta lại bị Diêm Tấn nhận thành Bạch Nguyệt Quang chứ.

Ta muốn nhanh đi nói với Diêm Tấn chân tướng để chàng đuổi kẻ giả mạo này đi, nhưng lại bị Tống Kiều Kiều ngăn lại.

"Ta tới đây tìm ngươi để lấy một món đồ."

Lấy đồ?

Sao nàng ta không lên trời chứ?

Vừa đẩy tay nàng ta ra, lại bị nàng ta chặn lại lần nữa.

Với tính khí này của ta, giây tiếp theo, ta đã tát vào mặt nàng ta mấy cái.

“Cút đi, đồ bẩn thỉu.”

Tống Kiều Kiều bị tát đến ngu người, mặt đỏ bừng, thậm chí còn sưng như cái bánh bao.

"Ngươi dám đánh ta, Diêm Tấn sẽ không tha cho ngươi đâu."

Ồ?

Ta muốn xem Diêm Tấn sẽ không tha cho ta, hay là không tha cho kẻ giả mạo như ngươi.

Ta đang định bước về phía trước thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc và một bóng người vội vã lướt qua mắt ta.

Diêm Tấn.

Chàng thấp giọng la hét: "Kiều Kiều, Kiều Kiều."

Chàng ấy thậm chí còn không nhìn mặt ta khi đi ngang qua ta.

Chàng bế Tống Kiều Kiều lên rồi rời đi, nhìn ta bằng ánh mắt đầy thù hận.

2…….