Chương 22: Tớ tên Phương Yến

Thành phố A, nhà họ Phương.

"Thế nào rồi?" Thái Liên Hoa hôm nay dậy sớm, bắt đầu chỉ huy người hầu thu dọn đồ đạc, "Tủ quần áo này cũng phải cho Yến Yến mang theo, tuy rằng Nam thị không lạnh bằng thành phố A, nhưng Yến Yến cơ thể yếu đuối, vẫn là mang theo sẽ tương đối tốt."

Phương Kỳ Sơn thấy vậy, không nhịn được nói: "Em nhìn em nhọc lòng này, Yến Yến cũng sẽ không ở bên kia lâu lắm, Nam thị mùa đông cũng không lạnh, lấy áo lông vũ làm gì?"

"Anh biết cái gì?" Thái Liên Hoa trừng ông ta một cái, không muốn cùng ông ta nhiều lời.

Phương Thịnh thấy vậy liền cười: "Mẹ cũng là đau lòng Yến Yến, Yến Yến thể nhược, chịu không được gió lạnh, mặc nhiều chút cũng có thể giữ ấm."

"Đúng vậy, hơn nữa này vừa đi là đi nửa năm, chuẩn bị nhiều chút cũng không phải không có chỗ tốt." Bà cụ Phương thở dài, cũng giúp đỡ một câu.

Phương Kỳ Sơn thở dài.

Cả nhà họ cuối cùng vẫn đồng ý yêu cầu của Yến Yến.

Từ nhỏ đến lớn, Yến Yến chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì, lần này kiên định lại tùy hứng như vậy, vẫn là khai thiên tích địa một hồi.

Người trong nhà đều đau lòng cậu ta, làm sao có thể không thỏa mãn? Hơn nữa, nếu Yến Yến thật sự có thể đưa Diệp Triều Nhiên về…

Họ cũng không cần lo lắng bệnh của Yến Yến.

Chỉ là Nam thị dù sao cũng là một cái thành thị xa lạ, họ sợ Yến Yến ở bên kia không quen, cố ý đem đồ đạc trong nhà đều dọn qua.

Ông cụ Phương cũng liên hệ cấp dưới trước, tìm một biệt thự ở trung tâm thành phố, không chỉ tìm cho Yến Yến người hầu tốt mà ngay cả bác sĩ gia đình cũng ở luôn biệt thự tùy thời đợi mệnh.

Cứ như vậy còn không yên tâm, cuối cùng là Phương Thịnh chủ động đưa ra ý anh ta có thể cùng Yến Yến đi Nam thị.

Phương Thịnh mới vừa tiếp nhận công ty, không phải đặc biệt bận, có thể ở đất khách làm công. Trong nhà trừ anh ta ra, rốt cuộc tìm không thấy người thích hợp hơn.

Người nhà thương lượng một chút, liền đồng ý.

Chiều nay chính là ngày Yến Yến khởi hành đi Nam thị, ông cụ Phương cố ý bao một chuyến máy bay, hôm nay cả nhà họ đều phải đi theo đến Nam thị, chờ Yến Yến sắp xếp ổn thỏa lại trở về.

Còn chưa đi, nhưng bà cụ Phương vẫn nhịn không được lôi kéo Yến Yến dặn dò.

"Không thể uống nước lạnh, càng không thể vận động mạnh, thân thể có bất cứ chỗ nào không thoải mái, liền cùng thầy cô xin nghỉ, hoặc là gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, dù sao Yến Yến cháu ở trường học không thể ủy khuất chính mình!"

Yến Yến tươi cười nhợt nhạt: "Cháu sao có thể sẽ ủy khuất chính mình được? Nhưng cháu không ở nhà nửa năm, bà nội cùng ông nội phải chăm sóc tốt cho bản thân đó!"

Khóe miệng bà cụ Phương tươi cười lớn hơn nữa: "Chỉ biết nói ngọt!"

Yến Yến cười trong chốc lát, lại nói: "Đến cuối năm về nhà, không phải một mình cháu trở lại."

Những người khác ở đây sửng sốt một chút, mới hiểu được Yến Yến nói chính là Diệp Triều Nhiên, tươi cười trên mặt mọi người đều phai nhạt vài phần.

Phương Thịnh nhanh chóng nhíu mày, thực mau lại buông ra.

Lần này cùng Yến Yến đi Nam thị, anh ta khẳng định sẽ nhìn thấy Diệp Triều Nhiên.

Phương Thịnh vốn dĩ rất không vừa lòng với đứa em trai tự dưng xuất hiện này. Từ lời của bố mẹ và bà nội, anh ta biết rằng thằng bé này kiêu ngạo, tự phụ, coi thường người khác, nghe qua thì giống như một đứa trẻ không được giáo dục.

Trong mắt Phương Thịnh, người như vậy thì cứ ở ngoài đời lang thang chứ đừng về nhà anh ta. Nhà anh ta có một đứa ngoan như Yến Yến là đủ rồi.

Nhưng ai ngờ, lại là Yến Yến không vui. Cậu ta đau lòng vì Diệp Triều Nhiên lưu lạc bên ngoài, anh ta cho rằng em trai mình quá lương thiện.

Phương Thịnh thở dài trong lòng, âm thầm hạ quyết tâm.

Lần này đi Nam Thị, nếu Yến Yến thành công khuyên bảo Diệp Triều Nhiên về nhà, anh ta cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu Diệp Triều Nhiên làm cho bảo bối của anh ta bị tổn thương, vậy thì đừng trách anh ta không khách khí.

Phương Yến nheo mắt lại, vậy thì đừng trách anh ta không khách khí.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, gia đình Phương Thịnh liền lên máy bay đến Nam Thị.

Cùng lúc đó, Diệp Tông nhận được một cuộc điện thoại.

“Cả nhà họ Phương đều đi Nam Thị à?” Ông cụ hơi nhướng mày, hỏi, “Biết nguyên nhân không?”

Người ở đầu dây bên kia nói: “Hình như là chuẩn bị đưa Phương Yến đến Nam Thị học, à không, là đi trường học của tiểu thiếu gia.”

Sắc mặt Diệp Tông dần dần trở nên nghiêm túc.

“Nhà họ Phương đã bị từ chối hai lần rồi, còn mặt dày đến mức cứ thế mà đến à?”

Đàm Tranh nhìn lại đây.

Diệp Tông nháy mắt, hiểu ý bà cụ, hai người họ nghĩ đến một chỗ.

“Cậu đi điều tra xem, nhà họ Phương muốn đón Triều Nhiên về, rốt cuộc là ôm ý đồ gì.” Giọng nói của Diệp Tông dần dần lạnh xuống.

Người ở đầu dây bên kia trong lòng run rẩy, vội vàng đồng ý.

Cắt điện thoại, Diệp Tông nhìn Đàm Tranh: “Chỉ mong là chúng ta nghĩ nhiều.”

Đàm Tranh khẽ nhíu mày: “Chúng ta phòng một chút cũng tốt.”

Đàm Tranh đã sống nhiều năm như vậy, đã gặp qua nhiều chuyện dơ bẩn trong giới hào môn. Những người này dựa vào có chút tiền dơ bẩn, thường làm những chuyện tổn hại âm đức. Hai vợ chồng họ chỉ là muốn bảo vệ tốt đứa cháu trai chưa từng gặp mặt của mình.

Diệp Tông nắm tay Đàm Tranh, trấn an nói: “Yên tâm đi, thằng quỷ nhỏ nhà ta tuy là đồ lừa đảo, nhưng vẫn biết che chở vợ con.”

Đàm Tranh cười: “Em đương nhiên biết.”

Trong bụng mình sinh ra, bà ấy có thể không hiểu sao?

Cũng đúng là bởi vì hiểu, Đàm Tranh mới hối hận, nếu lúc trước họ không kiên trì dứt khoát như vậy, có phải hiện tại người một nhà bọn họ cũng không cần tách ra.

“Chúng ta...” Đàm Tranh hơi hơi siết chặt ngón tay, lại lần nữa đề nghị, “Năm nay đi thăm họ đi?”

Diệp Tông đối diện với đôi mắt mong đợi của Đàm Tranh, đầu tim khẽ run, khó được lần này không có trực tiếp phủ nhận, mà là hàm hồ nói: “Nghĩ đi nghĩ lại, lỡ thằng quỷ nhỏ không muốn thấy chúng ta thì sao?”

Đàm Tranh liền nói: “Chúng ta đi gặp cháu trai, không gặp hỗn đản!”

Diệp Tông nở nụ cười.

Lại nghĩ đến cháu mình mỗi lần thi đều nhất khối, tức khắc tự hào lên.

Đúng, họ là đi gặp tôn tử, lại không phải đi xem cái lừa đảo!

Từ khi biết được Diệp Triều Nhiên đã kéo đen mình, Cố Nghiêu trong khoảng thời gian này sao cũng không thể bình tâm.

Anh ta rất muốn đi tìm Diệp Triều Nhiên hỏi rõ ràng, nhưng rất mau lại phản ứng lại, căn bản là không có gì để hỏi, trước đó Diệp Triều Nhiên đã nói với anh ta, Diệp Triều Nhiên đã không thích anh ta.

Không thích, vậy kéo đen mình giống như cũng không có gì đáng trách.

Nếu là đổi lại trước kia, Cố Nghiêu căn bản sẽ không để ý loại việc nhỏ này.

Người theo đuổi anh ta nhiều, anh ta không có khả năng để ý tâm tình mỗi người. Ai thích mình ai không thích mình, những việc này đề không liên quan đến anh ta, Cố Nghiêu chỉ để ý thành tích chính mình.

Giai đoạn cao trung, Cố Nghiêu không nghĩ tới yêu đương.

Nhưng hiện tại cũng không biết sao lại thế này, anh ta nghĩ đến Diệp Triều Nhiên, trong lòng liền bực bội.

Thật giống như…

Anh ta thích Diệp Triều Nhiên.

Cái suy nghĩ này mới từ đáy lòng Cố Nghiêu dâng lên, đã bị anh ta ném tới một bên.

Sao có thể?

Không có khả năng, anh ta không có khả năng thích Diệp Triều Nhiên! Diệp Triều Nhiên người như vậy…

Cố Nghiêu sắc mặt khó coi, hoàn toàn xem không vào sách, dứt khoát thừa dịp này cùng thầy giáo xin mấy ngày nghỉ.

Anh ta muốn ở trong nhà làm rõ suy nghĩ của chính mình.

Một ngày, Cố Nghiêu xuống lầu, chuẩn bị đi xung quanh một chút, giải sầu.

Mới vừa xuống lầu, liền nghe được cách vách truyền đến tiếng ồn ào.

“Cách vách có một hộ dọn lại đây.” Người hầu trong nhà nói.

Cố Nghiêu gật đầu, không để trong lòng, thay đổi giày đi trong biệt thự.

Tháng 5 trời đã tối, rặng mây đỏ đầy trời, Cố Nghiêu không nhịn được hướng cách vách nhìn thoáng qua, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt anh ta, cả người Cố Nghiêu tức khắc cứng đờ.

Diệp Triều Nhiên?

Cậu sao lại ở chỗ này?

Thiếu niên hình như có cảm giác, tìm tầm mắt cũng nhìn lại đây.

Biệt thự Cố Nghiêu là kiểu liền, biệt thự hai nhà cạnh nhau, bên ngoài hoa viên dùng hàng rào ngăn cách.

Thiếu niên cách cũng không xa, chú ý tới tầm mắt Cố Nghiêu xong, cậu ta liền bước qua bên này.

Cố Nghiêu hốt hoảng nhìn "Diệp Triều Nhiên", nhất thời cũng quên mất muốn né tránh.

Mãi đến khi thiếu niên đi đến trước mặt, anh ta mới chợt nhận ra, trước mắt "Diệp Triều Nhiên" gầy hơn rất nhiều, giống Diệp Triều Nhiên mà anh ta biết, nhưng lại không giống.

"Cậu là ——"

Khoé miệng thiếu niên mỉm cười nhạt, giọng nói dễ nghe ngọt ngào: "Cậu quen anh trai tớ à?"

Sắc mặt Cố Nghiêu hơi thay đổi: "Anh trai?"

Thiếu niên cười: "Diệp Triều Nhiên là anh trai tớ, tớ là em song sinh của anh ấy."

"Tớ tên Phương Yến."