Chương 21: Có người hiểu

Sau khi cúp điện thoại, Phùng Thần lại gọi cho Cố Nghiêu.

"Này, Cố ca?" Phùng Thần cười nói, "Đang bận sao?"

Cố Nghiêu nhàn nhạt nói: "Không bận, có chuyện gì?"

Phùng Thần chính là thấy không quen dáng vẻ Khương Tầm Mặc tự cao tự đại, từ trung tâm thương mại về nhà xong liền nhớ thương muốn đánh cho tiểu tử kia một trận, chỉ là cậu ta dù sao cũng là muốn đến trường học Cố Nghiêu, khó tránh khỏi phải báo cáo với Cố Nghiêu trước.

Cậu ta nói rất đường hoàng, nhưng Cố Nghiêu vẫn lập tức đoán được cậu ta muốn làm gì.

Giữa mày Cố Nghiêu nhíu chặt lại, anh ta trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói: "Không cần tới."

Phùng Thần liền nóng nảy: "Vì sao a? Cố ca cậu không nghĩ chỉnh cái tiểu tử kia sao? Hắn dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy? Tôi hiện tại nghĩ đến hắn liền tức giận."

Cố Nghiêu lúc này chính tâm phiền ý loạn, nghe xong một lát liền không kiên nhẫn, lạnh giọng cắt ngang Phùng Thần: "Tôi đã cậu không cần tới, cậu nghe không hiểu?"

Phùng Thần nháy mắt cứng họng.

Cố Nghiêu trực tiếp cúp điện thoại.

Điện thoại bị Cố Nghiêu ném xuống bàn, thư phòng cuối cùng một chút ánh sáng cũng biến mất không thấy.

Cố Nghiêu ngã vào ghế, anh ta đã lâu không có tâm phiền ý loạn như vậy.

Một lát anh ta không nhịn được lại cầm lấy điện thoại, giao diện điện thoại dừng lại ở một ảnh chụp trên vòng bạn bè.

Trên ảnh chụp đại đa số người Cố Nghiêu đều quen mắt, mọi người vây quanh Diệp Triều Nhiên, trong tay cậu cầm một bánh sinh nhật, tươi cười xán lạn.

Tầm mắt Cố Nghiêu dừng ở trên mặt Diệp Triều Nhiên một lát, lại chuyển qua mặt Khương Tầm Mặc phía sau.

Vừa thấy đến đây, Cố Nghiêu liền cảm thấy ngực đau đau, rất là không thoải mái.

Đến tột cùng là từ khi nào Diệp Triều Nhiên không còn thích mình?

……

Thời gian trôi nhanh, tháng tư đã đến, Nhất Trung lại đón nhận kỳ thi tháng.

Kết quả thi tháng được công bố, cũng là lúc đổi chỗ ngồi theo tháng.

Sáng thứ hai, Trương Tề cầm bảng điểm chạy vào lớp, vừa vào cửa cậu ta liền thở dài: "Diệp Triều Nhiên! Mày không phải người!"

Diệp Triều Nhiên trong mắt có chút mờ mịt: "Sao vậy?"

Các bạn học khác phản ứng nhanh hơn, cười hì hì nói: "Chắc chắn là Trương Tề lại xếp thứ 2 của lớp!"

Trương Tề vẻ mặt đau khổ: “Đệ nhất của tôi còn chưa ấm chỗ, cũng chỉ có một tháng thử việc!"

Mọi người đều bật cười.

"Cậu với Diệp Triều Nhiên có gì giống nhau? Người ta là học sinh đứng đầu toàn trường!"

"Trương Tề bao giờ cậu mới lấy được danh hiệu đứng đầu toàn trường?"

Lớp trưởng đều là hố hổng mà cậu ta đào được, Trương Tề rất tự tin: "Thôi thì, trọng trách áp lớp 6 vẫn là giao cho người anh em tốt của tôi Diệp Triều Nhiên đi!"

Trương Tề dán bảng điểm lên, các bạn học liền chen chúc nhau lên xem điểm.

Diệp Triều Nhiên đã biết xếp hạng, nên không đi xem náo nhiệt, mà là hỏi Trương Tề: "Lần này toán của tôi hình như không được 100 à? Cậu thấy không?"

Trương Tề trợn mắt nhìn: "149, được lắm!"

Diệp Triều Nhiên liền cười.

Trương Tề hỏi: "À đúng rồi, buổi chiều tự học sẽ đổi chỗ ngồi, cậu định ngồi chỗ nào không? Hai chúng ta tiếp tục ngồi cùng bàn?"

Trương Tề và Diệp Triều Nhiên đã ngồi cùng bàn được gần hai năm, bên cạnh có một học bá ngồi cùng bàn thì có lợi lắm, có vấn đề gì có thể hỏi ngay, không cần phải vòng một vòng lớn.

Diệp Triều Nhiên chưa trả lời, cũng chưa nói không được, chỉ là mắt nhìn chỗ ngồi bên cạnh vẫn đang ngủ Khương Tầm Mặc.

Nếu đổi lại một tháng trước, Diệp Triều Nhiên chắc chắn sẽ lập tức gật đầu đồng ý rồi.

Nhưng trải qua một tháng ở chung như vậy, Diệp Triều Nhiên dần dần phát hiện Khương Tầm Mặc người này kỳ thực cũng rất không tồi, mình đã cùng cậu ấy ngồi cùng bàn một tháng, không cùng cậu ấy lên tiếng chào hỏi rồi đổi chỗ ngồi, thì cũng không thể nói nổi.

Trương Tề vốn còn chuẩn bị một bụng lời nói, lúc này theo ánh mắt Diệp Triều Nhiên nhìn qua, cậu ta chậm rãi trợn to mắt, vẻ mặt hiểu rõ gật gật đầu: "Đã hiểu đã hiểu!"

Diệp Triều Nhiên có chút xấu hổ: "Cậu hiểu cái gì?"

Bạn bè hay đùa giỡn nhau kiểu này, dù họ đều biết đó chỉ là những tin đồn vô căn cứ, nhưng nếu có thể khiến chính chủ đỏ mặt thì mục đích của họ cũng đạt được.

Trương Tề cười hì hì chớp chớp mắt, không cho Diệp Triều Nhiên tiếp tục nói chuyện, trực tiếp đi mất.

Diệp Triều Nhiên vốn còn muốn nói gì đó, liếc mắt liền thấy Khương Tầm Mặc từ trên bàn ngẩng đầu lên.

Anh vừa mới tỉnh dậy, trán có vài sợi tóc mai bị ngủ gục cuốn lên, lông mi dài và dày chớp hai cái, đôi mắt thâm sâu đều là vẻ mông lung buồn ngủ.

Ngay lập tức, đối diện với đôi mắt này, trái tim Diệp Triều Nhiên không chịu khống chế mà lỡ một nhịp.

Thật đẹp trai.

Diệp Triều Nhiên bình tĩnh dời đi tầm mắt.

Khương Tầm Mặc hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Diệp Triều Nhiên nói.

Khương Tầm Mặc lại nằm sấp xuống tiếp tục ngủ.

Kết quả thi cùng thành tích cùng nhau ra, năm xếp hạng đầu tiên cũng không có gì bất ngờ, Diệp Triều Nhiên lần này lại đứng nhất cả khối.

Cán bộ toán lớp 6 đứng trên bục giảng giảng bài thi, giảng đến câu cuối cùng lại lắc đầu: “Câu cuối cùng đề này hỏi hơi khó, tôi cũng chưa giải qua đề hình tương tự, ban chúng ta thế mà cũng chưa ai làm ra được! Giáo viên cũng chưa giảng qua đề tương tự, vậy mà khối chúng ta còn có người làm đúng!”

Cán bộ toán không chỉ tên điểm họ, nhưng tất cả mọi người lớp 6 biết đó chính là ai.

Trừ bỏ Diệp Triều Nhiên, phỏng chừng trường học bọn họ không tìm thấy người thứ hai.

Cố Nghiêu cúi đầu nhìn bài thi của mình, câu cuối cùng anh ta cũng không làm được.

Loại sai lầm này anh ta thực ra không nên phạm, chỉ là gần đây anh ta luôn không thể bình tĩnh. Lại nghe cán bộ toán nhắc tới Diệp Triều Nhiên, thần sắc càng thêm phức tạp.

Tan học, Cố Nghiêu không nhịn xuống lấy ra điện thoại, từ danh sách WeChat tìm được Diệp Triều Nhiên.

Nếu không anh ta lại gửi cho Diệp Triều Nhiên một tin nhắn thử xem?

Anh ta cũng không hỏi chuyện khác, chỉ là muốn hỏi một chút câu cuối cùng Diệp Triều Nhiên làm như thế nào là được.

Đúng, cứ như vậy.

Cố Nghiêu chụp màn hình câu cuối cùng, sau đó mở đối thoại, gửi một tin nhắn cho Diệp Triều Nhiên: 【 Diệp Triều Nhiên, đề này cậu làm thế nào vậy? 】

Kết quả một dấu chấm than màu đỏ đột nhiên nhảy ra ngoài.

【 bạn không phải là bạn của anh ấy / cô ấy... 】

Diệp Triều Nhiên thế mà chặn anh ta!

Cố Nghiêu dùng hết sức lực mới nhịn xuống không ném điện thoại văng ra ngoài.

Một cảm giác vô lực lớn lao nháy mắt bao vây Cố Nghiêu, lúc này anh ta mới bừng tỉnh phát hiện thất thố sớm đã không chịu anh ta khống chế.

……

Diệp Triều Nhiên là đứng đầu cả khối, đổi chỗ ngồi cậu là người chọn đầu tiên.

Vương lão sư gọi tên cậu, Diệp Triều Nhiên thu hút một đám ánh mắt, đi về phía cuối cùng, ngồi ở vị trí cũ của mình.

Trong mắt mọi người đều có vẻ sợ hãi, bao gồm cả Vương lão sư trên bục giảng.

“Em chọn xong chưa?” Vương lão sư hỏi lại một lần.

Diệp Triều Nhiên nói ung dung: “Rồi ạ.”

Bên ngoài phòng học những học sinh khác không nhịn được thảo luận:

"Sao còn ngồi ở cuối cùng vậy?"

"Mình vốn nghĩ lần này dựa vào thành tích, có thể tranh thủ ngồi cùng Diệp Triều Nhiên, ai ngờ cậu ấy lại ngồi ở bàn cuối cùng!"

Bỗng nhiên có người kinh hô: "Diệp Triều Nhiên không phải là vì Khương Tầm Mặc mới ngồi ở cuối cùng sao?"

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, ngay cả Khương Tầm Mặc cũng nhìn qua.

Nữ sinh mặt đỏ lên, vội vàng cúi đầu che mặt: "Mình chỉ nói đùa thôi, đừng có tin!"

Cô ấy có chút ảo não mà tự mắng mình trong lòng, lén ship CP thì thôi, sao có thể nói ra trước mặt mọi người được chứ?!

Cô ấy không thấy được, Khương Tầm Mặc sau khi nghe được những lời này, khóe miệng cong lên một chút.

Có vẻ như trong lớp vẫn có người hiểu chuyện, Khương Tầm Mặc tâm trạng rất tốt.

Khương Tầm Mặc là người cuối cùng đi vào phòng học, anh ngồi xuống bên cạnh Diệp Triều Nhiên, là chỗ duy nhất còn trống trong lớp.

Diệp Triều Nhiên nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi.

"Tôi hiểu rồi." Khương Tầm Mặc chủ động lên tiếng.

Đây đã là lần thứ hai trong ngày Diệp Triều Nhiên nghe thấy hai chữ này, cậu giống như bị giẫm phải đuôi mèo vậy, tức giận: "Cậu biết cái gì cậu hiểu cái gì?"

Khương Tầm Mặc khóe miệng cong một chút, không nói gì.

Diệp Triều Nhiên vốn định giải thích, nhưng nhìn thấy đôi mắt mỉm cười của Khương Tầm Mặc, cậu lại không muốn giải thích gì nữa.

Tháng 5, tiết trời đã bắt đầu nóng lên. Hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu rọi đám mây, nhuốm màu đỏ rực. Gió nhẹ thổi vào mặt, Diệp Triều Nhiên cảm thấy tâm trạng đặc biệt yên tĩnh.

Mọi thứ đều đang dần dần tốt lên, nhưng Diệp Triều Nhiên không biết rằng, cuộc sống bình yên của cậu sẽ sớm bị một người đến phá vỡ hoàn toàn.