Chương 7

Thấy không thể thực hiện một cách trực tiếp được, cậu chuẩn bị đi đường vòng.

Lang thang xuống tầng dưới, toàn bộ hành trình của cậu như một con chim bay quanh biệt thự.

Người trong biệt thự tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng trong mắt đều có vài phần khinh thường người tình không thể bước ra ngoài ánh sáng này. Tất cả bọn họ đều làm nhiệm vụ của mình và coi cậu như không khí.

Lâm Tân Độ vui mừng nhẹ nhõm, đi một vòng cuối cùng cũng tìm được tủ lạnh, vừa mở ra thì thấy đủ loại đồ ăn ngon lành được đóng gói cực kỳ kỹ càng.

Lâm Tân Độ không thèm nhìn, tùy ý xách vài túi chạy lên lầu.

Lộc cộc lộc cộc.

Cố tình khuếch đại tiếng bước chân, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Những người giúp việc lúc nãy còn coi cậu như không khí, đầu tiên là sửng sốt trong giây lát nhưng khi nhìn thấy chàng trai trẻ ôm đầy đồ ăn vặt, bởi vì số lượng rất nhiều nên vừa chạy vừa vung ra nên vây lấy cậu trong nháy mắt.

"Nhanh lên, ngăn cậu ta lại!"

"Không thể để cậu ta ăn!"

Giám sát Lâm Tân Độ làm tốt công việc quản lý dáng người cũng là một trong những công việc của họ.

Quản gia nghe thấy tiếng động thì đuổi theo đến tận ngoài cửa phòng Lâm Tân Độ. Đáng tiếc vẫn bị muộn một bước, Lâm Tân Độ đã khóa cửa lại.

"Cậu đã tăng một cân hai rồi, nếu còn ăn nữa sẽ nhanh chóng bị đuổi ra khỏi nhà."

Phía sau cửa, Lâm Tân Độ nhai bánh quy rộp rộp, nói ậm ự: "Bây giờ chắc đã là một cân ba rồi."

Lúc cậu "quậy phá", hệ thống cũng không nhảy ra nói gì, điều này khiến Lâm Tân Độ hơi ngạc nhiên đồng thời lại vô cùng hài lòng. Nếu bản thân làm gì hệ thống cũng phải can ngăn một chút thì chắc chắn sẽ rất phiền phức.

Quản gia ở ngoài cửa càng ngày càng cau mày thật chặt, đuổi mấy người giúp việc đang trợn mắt há mồm xung quanh: “Các người đi làm việc của mình trước đi.”

Không ngờ, lúc này cửa đột nhiên mở ra, Lâm Tân Độ làm mặt quỷ rồi lại đóng sầm cửa.

Quản gia suýt chút nữa đập mũi vào cánh cửa, ông ta xoay người cách xa một chút, sắc mặt tái nhợt gọi cho Ngu Dập Chi.

Hình như người tình nhỏ mới tới này điên rồi, ông ta chỉ có thể báo lại xem có nên trực tiếp "mời" ra ngoài hay không.

Vừa định bấm nút gọi, một cơn gió lạnh lướt qua da cổ, dường như quản gia cảm nhận được điều gì đó, quay mặt lại thì thấy cửa lại mở ra từ lúc nào đó.

Chàng trai một tay cầm chiếc kính thiên văn vừa lấy ra khỏi tủ, ngửa cằm lên, vươn cổ nhìn số điện thoại trên màn hình.

Giống như đang thăm dò một điều mờ ám gì đó.

Đột nhiên nhìn thấy một cái đầu người sống, quản gia suýt chút nữa ba hồn rớt mất hai hồn.

Lâm Tân Độ đã nhớ kỹ số điện thoại, mở điện thoại và bắt đầu tìm kiếm bạn bè.

Sau khi quản gia bình tĩnh lại, ông ta tức giận cười nói: "Ngài đã vượt quá quy tắc."

Vượt quá quy tắc là cách nói khác của không biết xấu hổ văn minh.

Lâm Tân Độ cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Tôi có mặt mũi, hơn nữa còn là khuôn mặt mà ông chủ của ông thích."

Quản gia trầm giọng nhắc nhở: "Ngài ấy là vì vừa ý khuôn mặt này của ngài mới đưa ngài về, nhưng mà..."

"Ông chủ nhà các ông thích kiểu nào hơn?"

"Khí chất thanh nhã, không mặc quần áo màu sắc sặc sỡ." Quản gia bị cắt ngang có chút không vui: "Ông chủ là vì vừa ý khuôn mặt này của ngài mới đưa ngài về, nhưng mà..."

"Màu sắc sặc sỡ thì không đẹp sao?"

"Thô tục." Quản gia: "Ông chủ là bởi vì..."

"Vậy cái gì mới không thô tục?"

"Ông chủ là bởi vì..."

Lâm Tân Độ khoe chiến bào của cậu: "Đỏ phối với xanh lá, thanh nhã!"

Quản gia hít sâu mấy cái liên tục, ngoài cười như trong không cười, ông ta châm biếm: "Ông chủ thích người mặc sơ mi cổ điển đoan trang, dịu dàng không ồn ào, chứ không phải loại buộc ngang eo, lót trên mặt đất giống như cái đuôi..."

Hóa ra ánh trăng sáng chính là kiểu như vậy.