Chương 6

Lâm Tân Độ quyết định bắt đầu làm việc chăm chỉ ngay bây giờ.

Không còn cách nào, nó thực sự đã ra cái giá quá cao.

“Đại bàng cất cánh!” Lâm Tân Độ vươn vai duỗi chân, khởi động làm nóng người trước khi tiếp khách điện tử.

Sau khi hoàn thành một bài tập thể dục theo đài, cậu nói: "Bắt đầu nhé?"

[... Bắt đầu cái gì?]

Lâm Tân Độ: "Không phải muốn đổi người ngủ cùng sao?"

[Phải đổi, nhưng việc thay đổi chỉ có thể dựa vào bản thân ký chủ.]

[Tôi đã gặp trục trặc, đi kèm với khôi phục năng lượng, chi tiết trong sách tôi mới có thể hoàn thiện bổ sung.]

[Một tháng chỉ có thể mở giao tiếp trực tiếp hai lần.]

"..." Cần cậu để làm gì?

Chẳng trách sau lần đầu tiên bị lỗi, hệ thống nói sẽ nghĩ cách ngủ cùng người ở sát bên thay vì trực tiếp tự mình đưa ra quyết định.

[Ngoài ra, tất cả khả năng của tôi, mỗi loại chỉ có thể dùng mỗi tháng một lần.]

Lâm Tân Độ nhân đó nói: "Ba à, cậu còn bao nhiêu điều bất ngờ tôi không biết nữa?"

Năng lực gì nói ra cụ thể luôn đi.

Hệ thống không phản hồi.

Lâm Tân Độ lặng lẽ thở dài.

Cậu đi quanh phòng trước, kiểm tra điện thoại di động, trên đó lại không có số điện thoại của nam chính.

Hóa ra là bởi vì gương mặt mới được Ngu Dập Chi nhìn trúng. Mặc dù hệ thống không nói cụ thể cảnh tượng hai người gặp nhau nhưng ngay cả số điện thoại cũng không có, có lẽ là nam chính mới ngoắc ngoắc ngón tay đã đi theo người khác rồi, thế cho nên không có chút sức nặng gì đối với nam chính, ngay cả số điện thoại cũng chưa cho.

Muốn hoàn thành việc tiếp khách điện tử đường dài, ít nhất phải có được cách thức liên lạc của nam chính.

Tự mình ra tay thì cơm no áo ấm, Lâm Tân Độ quyết định đi tìm quản gia trước.

Cho dù biết chỗ ở của nam chính không đơn giản nhưng khoảnh khắc đẩy cửa ra, Lâm Tân Độ vẫn kinh ngạc trước sự xa hoa của nó.

Đảo mắt một vòng, tầm nhìn đã bị chặn bởi những bức tranh nổi tiếng, hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối bằng tầm nhìn còn lại.

Ngay cả vào ban ngày, chiếc đèn chùm treo trên trần nhà cũng quay vòng theo nhịp điệu độc đáo, trên đó treo rất nhiều vật trang trí thủy tinh, chỉ riêng mỗi chiếc có lẽ đã đáng giá rất nhiều tiền.

"Cái này là đặc biệt mời người làm theo đơn đặt hàng, trị giá tám triệu."

Một giọng nói vang lên từ sau lưng.

Quản gia vừa lúc cách đó không xa, nhìn như đang nói tùy ý nhưng mỗi chữ lại hàm chứa mục đích: “Đèn treo sẽ có người lau chùi đúng giờ, thiếu một linh kiện sẽ phát hiện ra ngay.”

Lâm Tân Độ nhún vai tỏ vẻ cậu không có ý đó.

Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cậu chớp đôi mắt to để biểu đạt thiện chí.

Quản gia: "Trong mắt ngài có ánh sáng xanh."

Đôi mắt như sói đói kia, giống như muốn kéo cái đèn từ trên không xuống.

Lâm Tân Độ chuyển chủ đề, nhìn những bức tranh nổi tiếng trong hành lang: “Còn những cái kia thì sao? Là hàng thật hay là hàng nhái cao cấp?”

"Biệt thự này không có hàng nhái."

"Vớ vẩn, hàng nhái là tôi."

Cậu chính là người thay thế cho ánh trăng sáng. Tên không coi ai ra gì nhà ông!

"..."

Quản gia phải nhận lấy ánh nhìn lên án, khóe miệng giật giật.

Lâm Tân Độ tấn công bất ngờ: “Có thể cho tôi số điện thoại của ngài Ngu được không?”

Quản gia nghe vậy cười nhạt: “Lần trước khi ngài muốn mua chuộc tin thám thính ngài ấy, tôi đã từng nhắc nhở, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa."

Mới qua mấy ngày, lại có thể chứng nào tật nấy. Nhưng lần này miễn cưỡng coi như là thông minh hơn chút, biết bắt đầu từ số điện thoại.

Lâm Tân Độ sửng sốt một lúc, thế mà nguyên thân còn làm ra chuyện như vậy?

Quản gia không muốn nói nhiều thêm một lời với cậu, ông ta quay lưng đi xuống lầu làm việc khác.

Năm đó Lâm Tân Độ mới đi làm đã bị ông chủ hãm hại, trong lúc tìm công việc mới vẫn cứ làm bảo vệ ở nhà trẻ, một ngày đứng gác tám giờ, không bao giờ thiếu kiên nhẫn.