Chương 50

Khoảng cách dần gần hơn lần lượt từ tay, chóp mũi, thiếu chút nữa ngay cả cánh môi cũng dán cả vào...

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai.

"Dừng tay, à không đúng, dừng miệng!" Lâm Tân Độ xuất hiện ở cửa, bày ra động tác tay tiêu chuẩn của Nhĩ Khang.

Trước đó khi nhìn thấy trên bức tranh có một chỗ màu sắc bị loang lổ, cậu còn tưởng rằng là bị sờ nên bị tróc ra, ai ngờ đâu nam chính chẳng những động tay mà còn động miệng.

Trên thực tế, như vậy cũng có chút oan uổng cho Ngu Dập Chi.

Người này cùng lắm là chỉ có lúc mệt mỏi thì mới nhẹ nhàng cọ trán vào tờ giấy, phần lớn thời gian đều nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt người trong tranh.

Ngu Dập Chi bị âm thanh bất thình lình làm cho hoảng sợ, suýt nữa xuyên thủng giấy vẽ.

Sắc mặt anh ta xanh mét, lúc quay lại trong con ngươi dường như còn chứa hai ngọn lửa sáng rực đang bốc cháy.

Cái tính chó của Ngu Dập Chi động tý là lên, lập tức sẽ phát tác.

Ai dè Lâm Tân Độ lại đánh đòn phủ đầu, chỉ vào khu vực khuôn mặt: "Anh đang chà da chết lên mặt của cậu ta sao, thuốc màu cũng bị chà bay hết rồi.”

“..." Ánh mắt Ngu Dập Chi như dao găm: “Cậu…”

"Hôm nay lúc anh nghe điện thoại tôi có nghe mơ hồ được một chút." Trước khi Ngu Dập Chi nổi đóa, chủ đề của Lâm Tân Độ chuyển sang chuyển khác: "Hình như anh trai của anh giao cho anh rất nhiều dự án khó như lên trời. Anh không cảm thấy kỳ lạ sao?"

Lời này nghe thoáng qua đã nghi ngờ có ý định châm ngòi ly gián.

Ánh mắt mãnh liệt của Ngu Dập Chi khôi phục được một chút tỉnh táo, muốn xem xem cậu muốn giở trò gì, cho cậu cơ hội nói tiếp.

Mọi người luôn có sự chú ý không giống bình thường đối với người nhà giàu, tùy tiện tìm kiếm trên mạng đều sẽ ra tin tức của hai anh em nhà họ Ngu, Lâm Tân Độ mím môi nói: "Tôi vừa mới xem trên mạng nói, sức khỏe của anh trai anh không tốt lắm.”

Trong vòng một ngày mà giao cho mấy dự án quan trọng, thật sự là có chút quái lạ. Sắc mặt của Ngu Dập Chi thay đổi, đúng là sự việc xảy ra khác thường, Chẳng lẽ sức khỏe của anh trai anh ta xảy ra vấn đề gì?

Đối với Ngu Húy, Ngu Dập sợ thì có sợ nhưng sâu trong nội tâm ngoại trừ kính nể thì vẫn có tình cảm rất sâu đậm.

Bất chấp việc phải tính sổ vụ tự tiện xông vào phòng tranh, anh ta vội vàng đi ra ngoài gọi điện thoại.

Lâm Tân Độ thoát được một kiếp, thở phào nhẹ nhõm, trên đường về phòng thì gửi tin nhắn cho Ngu Húy.

[Lâm Tân Độ]: Còn nhớ bức tranh mà tôi gửi không?

[Lâm Tân Độ]: Vì không để cho em trai anh bị nghiện dùng tay và miệng sờ tranh, tôi dùng kế dương đông kích tây, đánh lạc hướng chú ý.

Dưới cùng một vầng trăng khuyết.

Ngu Húy mới vừa tắm xong, tóc xõa trên vai, ngay cả áo ngủ của anh cũng là màu đen nặng nề.

Khi nhìn thấy từ dùng miệng sờ tranh, anh còn tưởng là gõ sai, chậm rãi gửi một dấu chấm hỏi qua.

[Lâm Tân Độ]: Là thế này (môi đỏ. jpg) (môi đỏ. jpg) (môi đỏ. jpg) (vẽ. jpg).

Nhãn dán đôi môi đỏ mọng diêm dúa bao trùm trong đêm tối có chút ý bóng gió không giống nhau.

Sự miêu tả này thật sự là quá hình tượng, hình ảnh không thể khống chế được mà hiện lên trong đầu.

Ngu Húy ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy người em trai bất tài này vẫn chưa đủ bận rộn. Ngón tay anh giật giật, trả lời: Dương đông kích tây như thế nào?

Rất lâu sau bên kia vẫn chưa trả lời lại.

Mười phút sau, Ngu Húy đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Giọng nói vô cùng lo lắng của bác sĩ tư nhân từ đầu dây bên kia truyền đến: "Em trai của cậu vừa gọi điện thoại tới hỏi tôi có phải cậu sắp chết rồi không?"

“…”

Khi còn nhỏ sức khỏe của Ngu Húy không tốt nhưng việc này đã xảy ra rất lâu rồi.

Bây giờ việc sống đến cuối đời không còn là vấn đề nữa.