Chương 48

Ông ta rất hài lòng với kết quả này, còn hỗ trợ trả phí chuyển phát nhanh.

Lúc ông chủ không có ở nhà thì có gửi cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần Lâm Tân Độ gọi dịch vụ chuyển phát nhanh chứ không phải là dịch vụ nhân viên chuyển phát nhanh.

Lâm Tân Độ: "...”

Sau khi nhân viên chuyển phát nhanh rời đi, quản gia đánh giá quà tặng của cậu tầm thường không chịu nổi, ngày thường quà tặng mà ông chủ nhận được tất cả đều là đồ có giá trị xa xỉ, còn từng ghét bỏ thủy tinh giá rẻ khó coi.

Huống chi là một cái chai thủy tinh.

Phí công vô ích.

Ông ta chỉ nghĩ đến câu này.

“Gần đây ông chủ khá là thích đồ chơi văn hóa, đặc biệt là đồ cổ, nếu cậu muốn làm ngài ấy vui lòng, có thể bỏ công sức vào phương diện này.”

Lo lắng sau khi Lâm Tân Độ bị chê té tát lại bắt đầu dùng chính mình kí©h thí©ɧ Ngu Dập Chi, quản gia khó có khi có lòng tốt nhắc nhở.

Lâm Tân Độ nhíu mày: "Rất nhiều vật phẩm văn hóa cấm đầu cơ trục lợi.”

Quản gia tỏ vẻ không cần quan tâm: "Với năng lực của ông chủ, không thiếu đường để nhập hàng, chắc chắn sẽ có người đưa tới đồ hợp ý.”

Lâm Tân Độ mỉm cười.

Nhiệm vụ phổ cập pháp luật không thể trì hoãn.

Sáu giờ rưỡi chiều, Ngu Dập Chi trở về. Mới vừa bước vào cửa chính không quá hai giây, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Hôm nay là một cuộc gọi vui chơi. Từ sự kích động ban đầu, hiện tại anh ta nghe được tiếng chuông điện thoại, bả vai cũng run lên.

Đã từng, Ngu Dập Chi từng cố gắng tranh thủ mỗi một dự án, hai năm nay càng muốn giống như Ngu Húy, hoàn thành mấy đơn hàng hợp tác xuyên quốc gia.

Nhưng chưa đến nửa ngày, anh ta cảm nhận được cảm giác nhận nhiều dự án tới nỗi muốn ói.

Anh ta hạ quyết tâm, nếu có dự án nào khác, nhất định phải từ chối.

“Anh, em…”

Bên kia dường như đoán được anh ta sẽ nói gì, ngắt lời: "Bản kế hoạch trước anh đã xem rồi, làm không tệ đâu.”

Lần đầu Ngu Dập Chi được công nhận như vậy, câu từ chối trong nháy mắt bị bay tới Thái Bình Dương.

“Em đi khảo sát khu đất ở Thành Bắc đi, anh không tin tưởng người khác. Hai ngày nữa có buổi đấu giá, nếu thích hợp thì mua đi.”

Tuy rằng trọng tâm phát triển nghiệp vụ của Ngu Húy ở hải ngoại, nhưng ở trong nước cũng có thị trường liên doanh, trong tay nắm chặt hàng loạt con đường nhân mạch và tin tức.

Hoàn toàn không có cơ hội từ chối, sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Ngu Dập Chi vung ống tay áo lên, chưa kịp lưu lại đôi câu vài lời đã rời đi ngay lập tức.



Diện tích khu đất ở Thành Bắc rất lớn, đi thăm dò khảo sát là một việc hao tốn thể lực, đợi đến khi bận rộn xong hết trở lại biệt thự, số bước chân đã đạt tới mười bảy nghìn.

Buổi tối còn có chút mưa nhỏ khiến người muộn phiền, bụng của Ngu Dập Chi kêu vang, tựa như một con chó cỡ lớn bị vứt bỏ, tóc còn đang nhỏ nước.

Xe dừng ở ngoài biệt thự, anh ta nhìn thấy bên trong có một ngọn đèn đang sáng.

Sau khi vào cửa, thấy Lâm Tân Độ ngồi bên bàn ăn, trước mặt có đặt một chén cơm, mỉm cười nói: "Đói bụng không? Ăn đi.”

Trong lòng Ngu Dập Chi ấm áp, đi qua nhìn lại, là thứ sệt sệt do ngâm bột dinh dưỡng tạo thành.

“…”

Lâm Tân Độ làm tròn hình tượng dịu dàng quan tâm: "Bọn họ không cho tôi đυ.ng vào nguyên liệu nấu ăn khác, tôi sợ anh đói nên cố ý để lại không ăn, giữ lại phần anh.”

Cái gì mình không thích thì để cho người khác. Lâm Tân Độ đẩy đẩy bát: "Mau ăn đi, nguội sẽ không ngon đâu.”

Mí mắt của Ngu Dập Chi giật giật, vốn dĩ đã không ngon.

Lâm Tân Độ: "Bữa chính một ngày của tôi là ba bát bột dinh dưỡng, còn chia cho anh một bát, còn có rau, tôi cũng không nỡ ăn, để phần anh hết.”

Không có sự đồng cảm nào trên thế giới này.

Đã đói bụng cả một ngày, rốt cuộc Ngu Dập Chi không thể nói lên câu không ăn một bữa sẽ không chết người.