Người trẻ đúng là thích khách sáo.
"..." Lâm Tân Độ vô cùng khách sáo từ chối ông ta.
Trở lại phòng, cậu lên án chủ nghĩa bá quyền độc ác.
[Lâm Tân Độ]: Chú ý xem, người đàn ông này tên là Tiểu Mộc (khóc lóc om sòm.jpg), anh có biết một chữ "mộc" khác của cậu ấy đã đi đâu rồi không?
Tin nhắn này được gửi cho Ngu Húy. Biệt danh ban đầu của Lâm Tân Độ là Nhị Mộc, cậu vừa mới đổi thành Nhất Mộc.
Ngu Húy trả lời, anh gửi lại một dấu chấm hỏi.
[Lâm Tân Độ]: Một chữ "mộc" khác đã bị đói đến co rút lại rồi (rút dao.jpg).
Ở đầu bên kia của điện thoại, Ngu Húy đang gọi video với người phụ trách công ty ở nước ngoài nhưng lại nở nụ cười trên môi.
Người phụ trách nhìn thấy thế thì sửng sốt, dù đối xử với ai thì Ngu Húy cũng vẫn luôn tỏ ra thờ ơ khách sáo, sao đột nhiên lại cười?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh ta nhận ra.
Trong nụ cười nhất định ẩn chứa dao, đây chính là muốn chém mình đây mà. Người phụ trách ngay lập tức nghĩ lại xem gần đây mình có làm việc không chu đáo chỗ nào hay không.
Ngu Húy cử động ngón tay rồi tiếp tục nói chuyện quan trọng.
Trong phòng, Lâm Tân Độ nhìn thấy anh trả lời lại một tiếng "ồ" cho có lệ thì sắc mặt biến thành biểu tượng cảm xúc suy sụp.
Ồ cái gì mà ồ, người là thép cơm là dao.
Khoảng hai mươi phút sau, cuối cùng Ngu Húy cũng gửi một tin nhắn khác, nói rằng lúc sắp ăn trưa thì nói với anh ta một tiếng.
Lâm Tân Độ nghe theo, đến giờ ăn cậu sử dụng chức năng [Chọc] trên hình đại diện của Ngu Húy, sau đó đi xuống ăn bột thay thế cơm.
Vừa bước vào phòng ăn cậu đã nhìn thấy Ngu Dập Chi ngồi ở trên chiếc bàn ăn đắt tiền.
Thời gian dùng bữa trong biệt thự rất cố định, quản gia và những người khác thường ăn cơm muộn bốn mươi phút, lúc này Ngu Dập Chi đang ngồi một mình ở đó, chậm rãi xẻ thịt con tôm hùm siêu lớn.
Lâm Tân Độ ghen tị, ăn đi, ăn cho bị gút rồi đau chết anh!
Động tác của Ngu Dập Chi hôm nay chậm rãi một cách lạ thường, khéo léo gắp thịt tôm hùm nhét vào miệng.
Dường như thấy Lâm Tân Độ tức giận như vậy là một chuyện rất thú vị.
Ngay khi miếng thịt tôm hùm thơm ngon sắp vào miệng thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Chiếc nĩa gần như chạm vào môi rồi. Ngu Dập Chi thầm mắng ai không có mắt lại gọi điện vào lúc này, khi nhìn thấy chữ "anh trai” thì anh ta ngồi ngay ngắn lại trong vô thức.
Lâm Tân Độ ở bên cạnh, cầm bát bột thay cơm vểnh tai lên nghe. Cậu không hiểu rõ lắm về các thuật ngữ kinh doanh nên chỉ cảm thấy cực kỳ nhàm chán, nhưng cũng mơ hồ nghe được bọn họ đang nói về dự án gì đó.
Vẻ mặt Ngu Dập Chi dần dần lộ ra vẻ hưng phấn, thỉnh thoảng nói vài câu, sau đó trực tiếp đi vào phòng làm việc mà vẫn tiếp tục gọi điện.
Đương nhiên, anh ta ăn cơm cũng không cần có người phục vụ, bây giờ quản gia và người giúp việc đều đang ở nơi khác.
Trong lúc nhất thời, trong nhà ăn chỉ còn lại Lâm Tân Độ và hải sản.
Lâm Tân Độ có linh cảm rằng cuộc điện thoại này có liên quan đến Ngu Húy.
Quả nhiên, khi mở điện thoại lên thì thấy Ngu Húy đã gửi hai chữ cách đây nửa phút: [Ăn đi.]
Ăn hải sản có chừng mực sẽ không mập lên. Cậu không còn do dự nữa mà ăn bữa tiệc hải sản của Ngu Dập Chi.
Ngu Dập Chi ở trong phòng sách suốt hai giờ, sau khi hoàn thành một kế hoạch, gương mặt có vẻ hơi mệt mỏi.
Bụng anh ta cồn cào khó chịu, anh ta chuẩn bị đi xuống lầu để bổ sung chút năng lượng.
Cùng lúc đó, Lâm Tân Độ đang tập tạ ở phòng khách. Ngu Dập Chi nhìn thấy cậu tràn đầy năng lượng thì khẽ sửng sốt một chút.
"Tôi muốn tập luyện để có cơ bụng tám múi." Lâm Tân Độ bày tỏ quyết tâm.
Để ăn được nhiều đồ ăn ngon hơn mà không bị phát hiện thì cũng phải quản lý dáng người một cách thích hợp.