Chương 43

"Đều do Ngu Dập Chi." Lâm Tân Độ thừa thắng xông lên, vạch trần hành vi phạm tội của nam chính.

"Tiền vi phạm hợp đồng?" Ngu Húy hơi cau mày sau khi nghe xong.

Anh vẫn hiểu rõ người em trai này, em ấy sẽ không đối xử khắc nghiệt với những người xung quanh nhưng tại sao lại chỉ đối xử không tốt với mỗi con chim hoàng yến nuôi trong nhà này?

"Lúc trước cậu nói nó xem cậu là thế thân, vậy cậu thay thế ai?"

Lâm Tân Độ xua tay: "Một người vô dụng."

Đối diện với gương mặt sâu xa của Ngu Húy, cậu giải thích thêm: "Người chết sống trong ký ức."

"..."

Trước khi chườm đá, Lâm Tân Độ bảo Ngu Húy bật đèn lên để chụp ảnh, cậu còn cố ý photoshop cho ngón chân sưng lên chút rồi gửi cho Ngu Dập Chi.

[Lâm Tân Độ]: Lúc đi ra ngoài tìm cân thì bị trẹo chân rồi. Ông chủ, đây có được xem là tai nạn lao động không? (Nhổ rau dại.jpg)

Không biết có thể lừa gạt được hay không nên trong khi chờ đợi Ngu Dập Chi trả lời, cậu vẫn đắn đo suy nghĩ làm thế nào để giảm cân một cách nhanh chóng.

Hệ thống: [Cạo đầu.]

Mái tóc tươi tốt kia ít nhất cũng nặng 50 60gr.

Khốn kiếp.

Đá lạnh đến mức Lâm Tân Độ run lên như một con chim cút nhỏ.

Sau khi đỡ hơn một chút thì cậu lại phàn nàn: "Ngu Dập Chi nói ngày mai tôi có thể quay về biệt thự. Về sau môi trường làm việc của tôi sẽ tồi tệ đến mức khó có thể tưởng tượng được."

Tên khốn đó không có việc gì làm thì thích tìm cậu gây phiền phức, không biết có phải là dồn toàn bộ sự tức giận của mình cho thế thân hay không nữa.

Khi nói chuyện, bóng dáng của Lâm Tân Độ chồng lên những bông hoa sặc sỡ, dường như cả hai thứ đều dễ bị tổn thương.

Ánh mắt Ngu Húy dán chặt vào người cậu một lúc rồi quay đi: "Không đâu. Cũng đã muộn rồi, cậu đi nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong anh rót nước rồi lại đi lên lầu.

Lâm Tân Độ đặt túi chườm nước đá xuống rồi cũng trở về phòng nghỉ ngơi. Trước khi đi ngủ, đột nhiên Ngu Dập Chi lại chuyển tiền đến.

"Lương tâm của nam chính đã nở rồi?"

Sau khi xem lại kỹ hơn, số tiền anh ta gửi là 250* tệ, ghi chú là bồi thường tai nạn lao động.

*250: Đồng âm với đồ ngốc.

Lâm Tân Độ cười lạnh: "Vậy mà lại dám sỉ nhục tôi."

Ngã một cú, 250 tệ vào tài khoản.

Hệ thống 40: [Tôi tưởng cậu muốn từ chối chứ.]

"Gây khó dễ với tiền bạc thì chẳng phải tôi thật sự sẽ thành đồ ngốc à?"

Hệ thống này chắc chắn là đồ ngốc rồi.

Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tân Độ thu dọn đồ xong chuẩn bị rời đi. Trước khi đi chỉ ăn một chút rồi nhấc chân đi về phía trước, ánh mắt vẫn còn lưu luyến trên bàn ăn.

Không biết lần sau được ăn một bữa no là khi nào nữa.

Xốc lại tinh thần và quay trở lại làm việc, trong lòng Lâm Tân Độ biết tại sao Ngu Húy lại quan tâm đến mình nhiều hơn, nên theo đó cậu cũng phải thể hiện giá trị của bản thân và mau chóng thu thập những thông tin hữu ích.

Tài xế đã đợi sẵn ở bên ngoài.

"Tóc cậu rụng rồi." Tài xế nhìn chằm chằm vào vai cậu với thị lực gần 2.0.

Lâm Tân Độ cúi đầu nhìn xuống, phát hiện một sợi tóc thì sửa lại: "Đây là 447 microgam, có nghĩa là tôi lại nhẹ hơn rồi."

Cậu lên xe và hỏi tài xế trên đường về: "Nếu bây giờ tôi khóc thật to thì liệu có giảm được cân hay không?"

Tài xế không nói gì mà Hệ thống lại trả lời: [Trừ khi ngài bị sỏi mật.]

Đến ngã tư tiếp theo, tài xế dừng lại và chỉ về hướng xe hiến máu: "Nam nhi đổ máu chứ không đổ lệ".

"..."

Lâm Tân Độ nhếch khóe miệng, nói từng chữ một: "Đi, thôi."

Vốn dĩ cậu đã cố tình kiểm soát bữa sáng bằng cách không ăn gì, nên nếu bây giờ đi hiến máu thì liệu có còn sống sót nổi hay không?

Khoảng bốn mươi phút sau, xe đã đến khu biệt thự nơi Ngu Dập Chi ở. Để tránh thu hút sự chú ý, tài xế đã không lái xe vào.