Chương 42

Đã là người đứng đắn thì ai lại đứng tư thế nghỉ trên cân cơ chứ?

Rõ ràng là không cho mình chỉnh sửa ảnh.

Trong lúc Lâm Tân Độ im lặng, dường như người bên kia đã biết kế hoạch chỉnh sửa ảnh của cậu đã bị chết yểu nên lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

Ngu Dập Chi: [Dựa theo hợp đồng, cứ tăng thêm một trăm gam thì phải nộp một nghìn tệ tiền vi phạm hợp đồng. Nếu tăng hơn 1kg thì cậu cũng đừng quay về đây nữa.]

Lâm Tân Độ: [Phòng trọ không có cân mà…]

Ngu Dập Chi: [Vậy ra ngoài tìm một nhà thuốc có cân đi. ]

Thật ra trong biệt thự của Ngu Húy cũng có cân, chiều nay Lâm Tân Độ nhìn thấy nó ở ngay bên cạnh máy tập đi bộ trong phòng khách.

Cậu xuống lầu bước lên cân, sau đó lập tức nhảy xuống hệt như bị bỏng chân vậy.

Thừa hẳn 1.6kg! Sao lại như thế được?

Hệ thống: [Vốn dĩ buổi tối đã nặng cân hơn rồi mà cậu còn mới ăn khuya xong, tôm hùm đất, gà rán, còn uống thêm một chai nước…]

“Đừng nói nữa.”

Vì để hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Tân Độ cũng không thể lật bài ngửa với Ngu Dập Chi được.

“Có thể photoshop con số trên cân không?”

[Hạn mức hacker tháng này đã dùng hết rồi.]

“…” Có thấy ai chỉnh sửa ảnh mà còn cần đến kỹ thuật hacker hay không?

“Lần này phiền phức rồi.” Lâm Tân Độ nhíu mày.

Đương nhiên là cậu không béo nhưng tiếc rằng bảng số liệu của ánh trăng sáng lại quá mảnh khảnh.

“Không có việc gì, chỉ có 1.6kg thôi mà. Chỉ cần giảm 0.6kg để đạt cân nặng tiêu chuẩn là được.”

Lâm Tân Độ bắt đầu cởϊ áσ ngắn tay, ít đi 100gr.

Sau đó cởϊ qυầи ngoài, quần mặc ở nhà khá mỏng, bản thân nó chỉ có 230gr.

Cuối cùng là cởi tất, ít đi 20gr.

250gr còn lại phải làm thế nào bây giờ?

Lâm Tân Độ không tin vào sự thật mà lại đứng lên cân một lần nữa, đôi lông mày cũng sắp xoắn hết lại vào với nhau rồi.

Cậu giận quá hóa cười: “Tôi muốn tự thiến, niềm vui sánh ngang với đất trời.”

[…]

Lâm Tân Độ: “Nếu muốn thành công, tôi phải tự thiến!”

[…]

Đương nhiên là Lâm Tân Độ chỉ nói đùa thôi nhưng Hệ thống vẫn máy móc tính toán giúp cậu: “Nếu dùng đại pháp thiến thì khả quan đó, ký chủ, có…”

Lâm Tân Độ lập tức cắt ngang lời nói của nó, chắc chắn là không thể nào thiến rồi.

Cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái cân giống như muốn giảm cân nặng xuống bằng ánh mắt vậy. Tất nhiên trong thời gian ngắn người cậu không thể nhẹ xuống được, nhưng nếu cân bị hỏng thì sao?

Ngoài trời đã tối từ lâu, trong phòng khách không bật đèn nhưng ánh trăng đêm nay lại rất sáng. Lâm Tân Độ là một con hamster, bắt đầu nhảy lên nhảy xuống trên cái cân.

[Ký chủ.]

Lâm Tân Độ tức giận: “Có chuyện gì?”

Hệ thống: [… Hình như có người đang đứng phía sau ngài.]

Lâm Tân Độ ngây ra như phỗng.

Cái gì, nó vừa nói cái gì?

Hai giây sau, cậu miễn cưỡng cử động cổ, quay đầu lại nhìn xung quanh. Ở sau vườn, Ngu Húy vừa mới video call họp hội nghị xong, xuống dưới tầng uống nước và đang im lặng nhìn qua bên này.

Cổ họng Lâm Tân Độ động đậy, không biết là nên giải thích vì sao mình lại ở trần nửa người trước hay là giải thích chuyện tự thiến để giảm cân nặng trước.

Một lúc lâu sau, cậu mở miệng nói một cách khó khăn: “Đầu tiên, tôi không phải là biếи ŧɦái…”

“… Tiếp theo, tôi không phải là biếи ŧɦái…”

Thấy Lâm Tân Độ giống như một con chuột hamster bị chiên chín nhưng vẫn cố gắng nói chuyện với vẻ mặt bình tĩnh trong phút chốc, Ngu Húy lại cảm thấy khá thú vị một cách khó hiểu.

Không quan tâm anh nghĩ cái gì, Lâm Tân Độ vừa giải thích bản thân không phải là kẻ biếи ŧɦái vừa vội vàng nhặt quần áo lên rồi mặc vào, trong lúc đó đầu ngón chân đã bất cẩn đá vào góc cân.

!

Đau thấu trời xanh.

Cậu khập khiễng bước đến ghế sô pha, khóe mắt cậu gần như đỏ bừng lên vì đau đớn.

Tay đứt ruột xót, thật sự là... Quá đau.

Ngu Húy mang túi chườm đá đến, cúi người đưa nó cho cậu và nói: "Tôi nhớ lúc chiều có người nói là không có đam mê ăn mặc hở hang."