Chương 36

Chuyển đề tài câu chuyện rất cứng nhắc nhưng quả thật là có chuyện quan trọng hơn. Ngu Dập Chi đè nén cơn tức giận mà lạnh lùng nhìn cậu: "Tối hôm qua tôi sốt cao đến mức ngất đi, hiểu chưa?"

Nói bậy.

Bỗng nhiên Lâm Tân Độ ý thức được sự việc có lẽ không phiền toái như trong tưởng tượng. Thay vì khởi binh hỏi tội thì Ngu Dập Chi cần cậu giữ bí mật về vấn đề này.

"Thật ra chỉ cần nói một tiếng qua điện thoại là được rồi."

Nếu không gặp mặt thì cậu đã không gói hộp cơm này lại, vậy thì anh ta cũng sẽ không tức giận.

Ngu Dập Chi nói bằng giọng điệu châm biếm: "Sau đó để cậu về biệt thự chụp ảnh selfie cùng quản gia?"

"..."

Xem xem những gì anh ta nói kìa, đúng là tính toán sự việc giỏi như thần.

Đúng lúc Lâm Tân Độ đang muốn nói chuyện thì thư ký Trần đột nhiên đi tới.

Sau khi xác nhận Ngu Dập Chi không bị đánh thuốc mê, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Hôm qua trợ lý Hà gọi điện hỏi thăm về việc tham dự hoạt động nên tôi đã nói chuyện ngài ngất xỉu."

Khi đó không biết sức khỏe của Ngu Dập Chi có vấn đề gì hay không nên đương nhiên cô ta không dám giấu giếm chuyện lớn như vậy.

Thư ký Trần lại ném một quả bom khác: "Tối hôm qua anh trai ngài cũng đã về nước."

Sắc mặt của Ngu Dập Chi đột ngột thay đổi.

Nếu anh trai anh ta biết anh ta đang ở bệnh viện thì rất có thể sẽ đến thăm. Anh ta vô thức nhìn về phía Lâm Tân Độ, người nói đang ở trên giường cùng anh ta.

Lâm Tân Độ lập tức lắc đầu: "Không có, lúc sáng sớm tôi đào rau dại ở bên ngoài."

Ngu Dập Chi: "..."

Thư ký Trần cũng chú ý tới đám cỏ dại kỳ lạ Lâm Tân Độ đang ôm trong lòng, cứ cảm thấy không giống như thứ có thể ăn được.

"Muốn chia sẻ một chút không?" Thấy cô ta nhìn chằm chằm, Lâm Tân Độ hỏi.

Thư ký Trần cười gượng một tiếng: "Cậu giữ lại cho ông chủ thì hơn." Nói xong vội vàng bổ sung một câu: "Chỉ cần đừng gửi đi là được."

Sau khi báo cáo xong, cô ta không ở lại thêm một phút nào nữa mà giẫm lên giày cao gót rời khỏi phòng bệnh.

Thư ký Trần đi rồi nhưng lông mày Ngu Dập Chi vẫn không hề giãn ra.

"Hai ngày tới cậu ra ngoài sống trước đi."

Lỡ như anh trai anh ta đến phòng bệnh hoặc biệt thự thăm rồi gặp Lâm Tân Độ thì không thể giải thích rõ được.

Lâm Tân Độ đau xót gật đầu nhưng trong lòng lại đang vui mừng, hai ngày tới có thể ăn uống thỏa thích rồi.

Không ngờ, Ngu Dập Chi lại nói như đang giao bài tập: "Tôi nói, cậu nhớ kỹ."

"Mỗi ngày gửi cho tôi một bức ảnh chụp cân nặng của cậu."

"Đừng có ngu ngốc mà đi photoshop."

"Gần đây đừng cắt tóc, đợi quay về biệt thự để thợ cắt tóc chuyên nghiệp cắt cho."

...

Lâm Tân Độ tiếp tục nghe từng mục, còn phải đứng bên cạnh ghi chép vào sổ giống như ghi biên bản công việc.

Lúc này cậu thật sự muốn vặn đầu nam chính xuống.

Hai mươi phút sau, Lâm Tân Độ bị lưu đày tạm thời, vừa đi vừa suy nghĩ.

Trong điện thoại có ghi lại cuộc trò chuyện giữa nguyên chủ và chủ nhà, sau khi bị Ngu Dập Chi nhìn trúng, đối phương thậm chí không cần tiền cọc mà trực tiếp trả phòng trong ngày.

Cậu đang nghĩ đến việc tìm một khách sạn để ở.

"Cẩn thận!" Một người qua đường kinh hãi hét lên.

Một chiếc xe tải bất ngờ lao tới.

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hệ thống có chút năng lực điều khiển sự vật đã đẩy Lâm Tân Độ về phía sau.

Rau dại vương vãi trên mặt đất bị bánh xe nghiền nát, Lâm Tân Độ ngã xuống tránh được nguy hiểm trong gang tấc.

Những người qua đường tốt bụng nhắc nhở trước đó đã chạy tới đỡ cậu, mắng tài xế đi không nhìn đường.

"Cảm ơn."

Lâm Tân Độ đứng dậy, vỗ vỗ vết bẩn trên người.

Trên thực tế, cậu nghi ngờ tài xế không chỉ nhìn mà còn nhìn rất kỹ.

Có kinh nghiệm sống thực vật sau một vụ tai nạn xe hơi, trước khi băng qua đường, cậu sẽ cực kỳ cẩn thận, cho dù trước đó đang suy nghĩ chuyện gì thì vẫn sẽ nhìn xung quanh trước rồi mới bước qua.