Chương 37

Sau đó chiếc xe tải đột ngột lao ra như thể đang lao về phía mình.

"Có nhìn rõ biển số xe không?"

"Có biết đó là ai không?"

"Có ai trong nguyên tác muốn gϊếŧ tôi không?"

Hệ thống bị hỏi ba vấn đề cũng không biết phải trả lời thế nào: [Chờ tôi phục hồi thêm một bước thì có lẽ có thể tra được một ít tình hình bên trong.]

Lâm Tân Độ không thể đợi lâu như vậy nên đã đi đến đồn cảnh sát.

Hôm nay ở đồn cảnh sát có rất nhiều người, ở Quảng trường phía Tây đang tổ chức hoạt động, không ít người bị mất điện thoại đến báo cảnh sát, có người còn say rượu đánh nhau. Mất một quá trình rất lâu, cảnh sát đã trích xuất camera nhưng sẽ phải mất thêm một thời gian nữa mới tìm ra được tài xế.

Ra khỏi cục cảnh sát một lần nữa, nụ cười trên mặt Lâm Tân Độ đã không còn.

Rốt cuộc là ai?

Là ai muốn gϊếŧ cậu trước khi cậu tiêu hết tiền?

Không thể tha thứ!

Việc ở một mình trong khách sạn đột nhiên trở nên không an toàn. Lâm Tân Độ suy nghĩ một lúc rồi gọi cho Ngu Húy.

"Có người muốn gϊếŧ tôi." Vừa bắt đầu đã nói thẳng vào vấn đề.

Giọng nói của Lâm Tân Độ mang theo sự bình tĩnh đã cố gắng kìm nén, nhưng nếu nghe kỹ vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy trong đó. Cho dù gặp phải người đâm dao trên đường, cậu cũng không sợ hãi đến mức như vậy nhưng vụ tai nạn xe hơi thực sự đã để lại bóng ma trong lòng cậu.

Người thích hợp nhất là Ngu Húy.

Bản thân có giá trị lợi dụng với Ngu Húy mà đối phương có năng lực rất lớn, có sự giúp đỡ của anh, cậu tin là có thể nhanh chóng tra ra manh mối.

Ở đầu bên kia của điện thoại, Ngu Húy lặng lẽ nghe Lâm Tân Độ mô tả chi tiết toàn bộ sự việc.

Bây giờ anh cảm thấy thông tin mà trợ lý thu thập về cơ bản là vô dụng.

Sau khi báo án có thể nghĩ đến việc lập tức tìm anh, còn có thể thuật lại sự việc một cách tương đối bình tĩnh, chắc chắn không phải là kẻ có tiền được đề cập trong tài liệu.

"Ngài Ngu, tôi có thể đến chỗ anh để tránh được không?"

"Đại gia, cứu với!"

"..."

Lâm Tân Độ giải thích thêm: "Hình như Ngu Dập Chi sợ bị anh bắt được cho nên mới ra lệnh cho tôi ra ngoài ở hai ngày."

Một vệ sĩ giỏi thì đắt tiền mà bản thân cậu cũng không thể nào thuê được.

Trước mắt nơi an toàn nhất mà cậu có thể nghĩ đến là chỗ của Ngu Húy. Đây là người có phong ấn Hệ thống còn mạnh hơn năng lượng nam chính, chắc chắn là số mệnh khá mạnh.

Trước khi tiền vào tài khoản và tiêu hết thì Lâm Tân Độ khá lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.

Ngu Húy không nói gì ngay, cậu kiên nhẫn chờ câu trả lời.

Khoảng nửa phút sau, cuối cùng Ngu Húy cũng lên tiếng: "Gửi vị trí đi, tôi sẽ cho người đến đón cậu."

Có lẽ là vì anh cần dùng đến vị trí của Lâm Tân Độ, nhưng cũng có thể là vì giọng nói cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất lại đang run rẩy của cậu, không ngờ lại khiến anh mềm lòng một chút.

Vừa trải qua nguy cơ sinh tử nên Lâm Tân Độ cẩn thận trong tất cả mọi việc: "Đặt một cái ám hiệu thì thế nào? Lỡ như có người muốn hại tôi lần nữa, nếu tôi ngu ngốc đυ.ng phải thì làm thế nào? Phải đặt một cái ám hiệu khó bị phát hiện, cũng không thể dễ dàng trời xui đất khiến mà nói ra..."

"Có thể."

Sau khi nói có thể, Ngu Húy trực tiếp cúp điện thoại.

Lâm Tân Độ mở miệng, không được, cho dù không dùng ám hiệu nhưng tốt xấu gì cũng phải cho cậu biết cái biển số xe chứ.

Ngu Húy hành động mạnh mẽ dứt khoát, đã nói sẽ cử người đến đón thì trong vòng hai mươi phút một chiếc ô tô màu đen đã đậu gần chỗ Lâm Tân Độ.

Tài xế bước xuống xe để tìm người.

Lâm Tân Độ thấy thế thì chuẩn bị tiến lên đáp lời.

Lúc này tài xế cũng chú ý tới cậu, nói: "Chim sơn ca nhỏ?"

Người đến người đi, có người nghe vậy thì nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái, Lâm Tân Độ cúi đầu vội vàng lên xe.