Chương 35

Ngu Húy: "Tôi sẽ cho người chuẩn bị hợp đồng và quà tặng nên cậu không cần lo lắng về việc lấy lại tiền. Tiền đặt cọc sẽ được trả ngay sau khi hợp đồng được ký kết."

Lâm Tân Độ gật đầu.

Nhìn xem, đây mới là chuyên nghiệp nhưng đáng tiếc đối tượng nhiệm vụ của cậu lại không phải là người trước mặt này.

Mang theo hộp cơm, Lâm Tân Độ và Ngu Húy lần lượt xuống lầu.

Có một chiếc xe màu đen hạng sang đậu bên đường, trợ lý đang ngồi chờ ở ghế lái.

Thời gian chờ đèn đỏ rất lâu, nên khi thấy đèn xanh còn có mười giây Lâm Tân Độ không muốn đợi thêm nữa. Không kịp nói lời tạm biệt, cậu nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có chiếc xe nào trái luật lao tới thì mới bắt đầu chạy nước rút.

Vì chạy quá tự nhiên nên chiếc túi nhựa đang cầm trên tay bay phần phật ra sau lưng, xíu mại và sủi cảo tôm bên trong trải qua một trận lăn lộn.

Ngu Húy đoán chừng khi Lâm Tân Độ đặt những thứ này lên bàn trước mặt Ngu Dập Chi sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức.

Sau khi thành công qua đường, Lâm Tân Độ điều chỉnh hơi thở, bắt đầu chậm rãi đi về phía bệnh viện.

Thật sự không nên vận động quá sức ngay sau khi vừa mới ăn xong.

Phải tới hai mươi phút sau cậu mới đến phòng bệnh.

Ngu Dập Chi ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch vì bị bệnh. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta lạnh lùng hỏi: "Lâu như vậy mới tới, cậu đi bằng mặt à?"

Khi quay đầu nhìn thấy quần áo của Lâm Tân Độ thì khuôn mặt Ngu Dập Chi tức giận đến mức xuất hiện chút màu máu: "Bộ quần áo này là thế nào?"

Sau khi tỉnh lại, y tá đo nhiệt độ cho anh ta trước, Ngu Dập Chi biết được đêm qua anh ta bị sốt thì đổ lỗi mọi chuyện là do virus.

Bởi vì sốt cao mới dẫn đến việc nhận sai người, sau khi rút ra kết luận này thì mọi chuyện đều hợp lý. Chỉ là thỉnh thoảng, trong chốc lát Ngu Dập Chi luôn cảm thấy mình thật sự nhìn thấy khuôn mặt giống người kia như đúc.

Lâm Tân Độ trả lời: "Nghe quản gia nói anh thích kiểu đoan trang nên tôi đã tự bỏ tiền mua."

Mí mắt của Ngu Dập Chi co giật dữ dội.

Lâm Tân Độ lại đặt bữa sáng trước mặt anh ta: "Cái này cũng là tự bỏ tiền mua, mau ăn lúc còn nóng."

"..."

Nhìn thấy logo in trên túi, Ngu Dập Chi cảm thấy mình đã hiểu lầm rồi.

Nhà hàng này rất nổi tiếng, đương nhiên anh ta kết luận Lâm Tân Độ đến muộn là vì mua bữa sáng cho mình, nhìn mồ hôi ướt đẫm trên thái dương cậu như vừa trải qua một cuộc chạy nước rút.

Giọng điệu của anh ta nhẹ nhàng hơn một chút: "Ngồi lại đây."

Lâm Tân Độ ngồi xuống nhưng giữ khoảng cách.

Ngu Dập Chi đưa cho cậu một hộp cơm: "Ăn đi."

"..." Xong đời, chắc chắn là tiểu não của thằng nhãi này phát triển không được bình thường.

Đang nghĩ xem nên làm thế nào để khuyên anh ta làm kiểm tra não một lần nữa, Lâm Tân Độ mở đũa ra nhưng lại không mở miệng được. Bữa sáng cậu đã ăn quá no nên bây giờ thật sự không thể nuốt nổi nữa.

Lúc này Ngu Dập Chi cũng ý thức được có gì đó không đúng, nghi hoặc nhìn hộp cơm: "Sao lại có một cái xíu mại, hai cái nem rán, ba cái chân gà, bốn cái sủi cảo tôm..."

Anh ta nhìn Lâm Tân Độ: "Không phải đồ ăn vặt ở Thiên Hương Lâu đều bán theo set sao?"

Hơn nữa số lượng trong mỗi set cũng tương tự nhau, theo như trí nhớ của anh ta thì nhà hàng này không bán lẻ xíu mại.

Lâm Tân Độ mở miệng muốn phản bác.

"Hợ..."

Một tiếng ợ phát ra không đúng lúc.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Hiển nhiên là Ngu Dập Chi nghĩ tới cái gì đó nên sắc mặt hơi sa sầm.

Trước khi anh ta tức giận, Lâm Tân Độ đã nhanh chóng nhặt đám cỏ dại đặt trong góc lên: "Xin lỗi, tôi đói quá nên đã đi đào một ít rau dại ở gần bệnh viện nhưng lại không mượn được nồi."

Bệnh viện? Rau dại!

Nhân lúc anh ta còn chưa kịp phản ứng, Lâm Tân Độ lập tức chuyển chủ đề: "Không phải lúc anh gọi điện thoại nói là có chuyện cần giải thích sao?"