Ngu Húy chủ yếu đề cập đến một số điểm, Ngu Dập Chi thường xuyên bị đau đầu không rõ nguyên nhân và dễ cáu gắt. Từ không hút thuốc hay uống rượu đến việc trở nên phụ thuộc rõ ràng, dưới vẻ ngoài khoa trương, bên trong ngày càng trở nên yếu ớt.
Lâm Tân Độ gật đầu.
Những cái khác không nói, trong cốt truyện được Hệ thống bổ sung, Ngu Dập Chi không phải đang đau đầu thì cũng là đang chuẩn bị đau đầu.
Cái chết của ánh trăng sáng chắc là không đến mức gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.
"Tôi không thể không nghi ngờ bên cạnh nó có sự chỉ dẫn ác ý nào đó hoặc là nguyên nhân khác."
Mối quan hệ giữa hai anh em cũng không quá thân thiết, có một số việc anh cũng không tiện can thiệp. Nếu không thì loại người có vẻ khoa trương như Ngu Dập Chi, thật ra có suy nghĩ nhạy cảm thì không biết sẽ nghĩ đến đâu.
Trong lòng Lâm Tân Độ rung động, cậu hiểu lý do tại sao Ngu Húy lại đặc biệt gọi mình ra ngoài.
"Ngài muốn dùng tôi để thăm dò giám sát trong biệt thự của Ngu Dập Chi, theo dõi xem có điều gì bất thường không?"
Nói chuyện với người này tiết kiệm sức lực một cách đáng ngạc nhiên, sự thông minh bẩm sinh của cậu khiến Ngu Húy có ấn tượng khá tốt với Lâm Tân Độ.
Vốn dĩ anh muốn kiểm tra quản gia của Ngu Dập Chi nhưng lại không biết rõ tính tình của quản gia lắm, đúng lúc này Lâm Tân Độ vừa hay xuất hiện.
Thế thân có lý lịch rõ ràng (làm việc trong tiệm trai bao ở nước ngoài), dễ kiểm soát (không quá tham lam), lại mới quen Ngu Dập Chi một thời gian ngắn, là ứng cử viên sáng giá nhất.
Dùng đầu ngón tay tái nhợt chậm rãi viết số "5" lên bàn, giọng nói của Ngu Húy trầm thấp dễ nghe: "Coi như phần thưởng, tôi có thể cho cậu con số này."
Khi nhắc đến tiền, Lâm Tân Độ đã không còn buồn ngủ hay đói bụng nữa.
Dù sao cậu vốn cũng phải ở lại bên cạnh nam chính để hoàn thành nhiệm vụ.
Khóe miệng cậu không khỏi nhếch lên, vui vẻ hỏi: "Năm mươi ngàn sao?"
"..."
Không trách Lâm Tân Độ được, dù sao thì cậu cũng đã phải chịu đựng một trận đòn giá cả từ Ngu Dập Chi.
"Cho nên lúc trước ngài chuyển cho tôi hai mươi ngàn, thật ra không phải để hỏi thăm mà chính là tiền đặt cọc."
Ngu Húy im lặng một lúc, đôi mắt phượng xinh đẹp và sắc bén hơi giật lên: "Tôi hào phóng hơn em trai tôi rất nhiều."
Lâm Tân Độ liên tục gật đầu: "Đương nhiên rồi, cho tôi gấp hai lần rưỡi anh ta cơ mà."
Một phút sau khi Lâm Tân Độ tuyên bố xong, bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Cậu đột nhiên cảm thấy không cần mở điều hòa. Bởi vì lúc Ngu Húy không nói lời nào thì giống như mang theo luồng khí lạnh trên người.
Nhìn cả người đều mặc hàng hiệu giá trị xa xỉ, Lâm Tân Độ không nhịn được sải bước lớn hơn một chút: "Chẳng lẽ là... Năm trăm ngàn tệ?"
Ngu Húy nhắc nhở: "Giá treo biển hành nghề của chim sơn ca nhỏ cậu đều là ba triệu."
"!"
"Năm trăm ngàn tệ là tiền đặt cọc." Ngu Húy không hề thừa nước đυ.c thả câu: "Hàng ngày chỉ cần nói cho tôi biết tin tức mà cậu thu thập được, qua một thời gian ngắn thì hai triệu rưỡi còn lại sẽ vào tay cậu."
Lâm Tân Độ tính toán: "Cộng lại vừa đủ bằng giá treo biển hành nghề của tôi."
Ngu Húy cười như không cười.
"Nếu thật sự có vấn đề thì khi tra được manh mối cậu sẽ nhận được khoản thù lao gấp mười lần."
Ba mươi triệu? Lâm Tân Độ ngẩn ra, nét mặt trở nên nghiêm túc. Chuyện này không khác gì mỡ treo miệng mèo, cho dù là bất kỳ kẻ nào thì cũng sẽ vì ba mươi triệu này mà cố gắng hết sức để đi điều tra.
Cậu uống một ngụm trà để tránh cho cổ họng khô khốc. Không hổ là người thành lập công ty, áp dụng cơ chế khích lệ rất nhuần nhuyễn.
Cốc cốc.
Phục vụ gõ cửa mang thức ăn lên.
Trước đó Lâm Tân Độ gần như đã gọi thử hết những món đặc trưng của nơi này nên giờ phút này trên bàn bày đầy sủi cảo tôm, nem rán, xíu mại chưng cách thủy.