Chương 10

Lâm Tân Độ nhướng mày: “Một núi không thể có hai hổ, hiện giờ Ngu Dập Chi muốn chiếm toàn bộ Ngu thị?”

[Cái đó thì không phải.]

[Lần này anh ta đi công tác bình thường thôi.]

[Ngu Dập Chi rất sợ người anh trai trên danh nghĩa này của anh ta.]

Hệ thống 40 đột nhiên lẩm bẩm: [Có thể đây là nguyên nhân ảnh hưởng tới phán đoán của tôi, năng lượng của nam chính vậy mà lại không mạnh bằng vai phụ. Thế giới này quả thật đang sụp đổ rất mạnh mẽ.]

Lâm Tân Độ đang chú ý tới vấn đề khác, cau mày: "Nếu nói vậy, người gọi video với tôi lúc trước rất có thể là anh trai của nam chính?"

[Ừm.]

Ừm ông nội cậu!

Lâm Tân Độ hít sâu một hơi, chỉ mong sau này dù sao cũng đừng động tới anh trai nam chính. Nếu không cậu sẽ không giải thích được việc hack máy tính của người khác.

May mắn thay, người anh trai trên danh nghĩa của Ngu Dập Chi đã ra nước ngoài, cơ hội gặp mặt trực tiếp là rất thấp. Trong mắt Ngu Dập Chi, bản thân chỉ là một món đồ chơi không thể đưa ra ngoài ánh sáng chứ đừng nói đến việc chủ động đưa về gặp gia đình.

[Ngu Dập Chi đã ra ngoài sống một mình từ lâu, trong biệt thự này không còn người nhà họ Ngu nào khác.]

Lời nói của hệ thống làm Lâm Tân Độ yên tâm.

Tiếp theo, Lâm Tân Độ xem dự báo thời tiết rồi cũng không làm gì nữa mà trở về phòng. Do “thói xấu” ăn vặt nên mãi cho đến tám giờ tối cũng chỉ ăn một bữa cơm.

Buổi tối, Lâm Tân Độ bật đèn, trầm tư suy nghĩ.

Khi làm bảo vệ, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ giúp trông trẻ một lúc, dỗ chúng ngủ chỉ là kỹ năng cơ bản. Bây giờ tính chất công việc vẫn như cũ, chỉ có điều người cần phải dỗ là một đại ma vương độc đoán.

Để đối phó với những người không chịu ngoan ngoãn đi ngủ, trước tiên phải tạo ra một môi trường ngủ tốt, đối với người lớn, trời mưa rất thích hợp để ngủ.

Cũng may cậu có thời gian ba ngày làm nhiệm vụ, mà ngày mai trời sẽ mưa cả ngày.

"Sau đó có thể kể chuyện, ca hát, khen thưởng các loại." Lâm Tân Độ tự nhủ: "Những thứ này hẳn là khó có tác dụng nhưng cũng không chắc. Lúc nhỏ Ngu Dập Chi thiếu tình thương, nói không chừng có thể chấp nhận điều này."

[Tôi có thể tạm thời phát triển thêm khả năng trong giọng nói của ngài để mang hiệu quả thôi miên nhẹ tạm thời.]

Lâm Tân Độ hai mắt sáng lên: “Có chuyện tốt như vậy sao?”

Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã cười không nổi.

[Hệ thống số 40 sẽ phục vụ tận tình, dịch vụ bao gồm hiệu quả giọng nói thôi miên 10%, phí một lần là mười ngàn.]

Hệ thống 40 nắm bắt trọng điểm: [Người mới có thể nhận được một trăm ngàn sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngài sẽ không bị lỗ.]

Nếu hệ thống thật sự có năng lực này, xác suất nhiệm vụ thành công quả thực sẽ tăng lên rất nhiều.

"Có thể…"

[Không thể.] Dường như Hệ thống biết cậu muốn hỏi cái gì nên trực tiếp gạt bỏ tưởng tượng tốt đẹp của Lâm Tân Độ: [Bất kỳ hạng mục trải nghiệm nào cũng không được ghi nợ.]

Ngay sau đó, Hệ thống báo cáo giá trị tài sản ròng của nguyên thân: Năm nghìn đồng.

“Không phải anh ta đã hối lộ quản gia mười nghìn tệ sao?”

"Không, nguyên thân muốn trả trước hai ngàn, phần còn lại sau khi nhận lương tháng sau sẽ trả."

"..."

[Nhưng ở đây tôi đang kinh doanh cho vay nên phần còn lại có thể cho vay được. Lãi suất cho vay cơ bản là 10% lãi suất hàng năm trong thời hạn ba ngày (bao gồm ba ngày) và 30% lãi suất hàng năm từ ba ngày đến bảy ngày (bao gồm bảy ngày).]

Lâm Tân Độ: “Sau bảy ngày thì thế nào?”

[Cho thời gian bảy ngày mà còn không đủ thì đi chết đi.]

"..."

Nếu hệ thống thực sự tàn ác như vậy thì ngay từ đầu đã không cố gắng vơ vét từ cậu. Lâm Tân Độ cảm thấy cho dù không đủ cũng sẽ không chết, đương nhiên cậu sẽ không trực tiếp khıêυ khí©h đối phương.

Vạn sự khởi đầu nan thôi mà.

Nghĩ đến đây, Lâm Tân Độ tắt đèn đi ngủ.