Chương 9

"..." Đúng là chế độ quy định rất đầy đủ.

Quản gia lạnh lùng nói: "Tóm lại, hãy thu hồi lòng tốt chưa đến mười nghìn tệ kia của cậu đi."

Sự khinh thường của ông ta làm cho Lâm Tân Độ âm thầm đau đầu.

Vừa mới đến nơi đã muốn mua chuộc quản gia, không biết nguyên thân nghĩ gì nữa.

Nhưng mà thực chất, những vai phụ ngu ngốc đến mức làm người khác phẫn nộ quả thật rất dễ gây thù hận, còn nhân tiện thay đổi cảm xúc của người đọc. Nếu cậu là người ngoài cuộc thì chắc chắn cũng sẽ vỗ tay tán thưởng.

Nhưng bây giờ cậu đã xuyên thành thế thân rồi.

Lâm Tân Độ xoay người xuống lầu.

Có vết xe đổ từ việc ăn trộm, quản gia tỉnh táo ngăn cản: "Đừng quên thân phận của cậu."

Không phải là thế thân à?

Lâm Tân Độ bình tĩnh: "Tôi đi dạo một chút."

"..."

Khu vườn nhỏ lộ ra bên ngoài cửa sổ sát đất.

Thế thân vừa đến, lập tức thu hút sự chú ý của người làm vườn.

Lâm Tân Độ phớt lờ sự chú ý mà đi thẳng về phía trước. Hai bên đường đi có đủ loại hoa, đẹp hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng là quý giá.

"Cậu đoán hoa này quý hay là tôi quý?"

Hệ thống 40 trả lời câu hỏi: [Vậy phải xem là bán toàn bộ ngài hay là tách ra.]

"..."

Lâm Tân Độ ngồi trong một cái đình, cậu mở giao diện trò chuyện trên điện thoại di động ra.

Hình đại diện của Ngu Dập Chi là một bông hoa nhài, hoàn toàn không phù hợp với tính cách khoa trương của anh ta, có lẽ là xuất phát từ ánh trăng sáng kia.

"Nói cho tôi thông tin cụ thể của nam chính đi."

[Đọc sách không nên quá tin vào sách.]

"Nói trước đi."

[Những điều cuối cùng học được trên giấy sẽ làm ta nhận ra bản thân còn nông cạn, muốn hiểu biết sâu sắc phải tự mình thực hành.]

Nói suông à?

Lâm Tân Độ cười ha hả, bắt đầu lắc đầu qua lại, hệ thống ăn sâu trong não cậu lập tức có cảm giác như bị say xe.

[Đừng lắc nữa.]

Nó giải thích: [Trên thế giới này xuất hiện một vấn đề, lượng thông tin mà tôi có được có thể không chính xác, giống như trước đây tôi đã hack nhầm cửa phòng cho ngài, suýt chút nữa đã ngủ online nhầm người rồi.]

Cái đầu giống như đồng hồ quả lắc của Lâm Tân Độ dừng lại: "Không sao, cậu cứ nói đi, tôi tự có quyết định."

[Ngu Dập Chi, nam, hai mươi bốn năm trước sinh ra ở Bệnh viện Nhân dân số 2, bác sĩ đỡ đẻ là...]

Lâm Tân Độ ngắt lời, nói ra vài tính chất đặc biệt của tổng giám đốc bá đạo: "Rối loạn giấc ngủ, dạ dày yếu, thân thế phức tạp, anh ta có đáp ứng bất kỳ đặc điểm nào trong số này không?"

Nếu bia đỡ đạn đều dựa theo khuôn mẫu chuẩn mực thì tổng giám đốc bá đạo ít nhiều gì cũng phải có vài đặc điểm tiêu chuẩn.

Tìm cách tiếp cận là điều rất quan trọng.

[Chính xác.]

[Những cái mác mà tôi gắn cho nam chính là: Cố chấp, yêu cực đoan và độc đoán.]

Lâm Tân Độ lập tức bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

Hệ thống 40 bắt đầu nói về thân thế của Ngu Dập Chi: [Ngu Dập Chi là con nuôi của nhà họ Ngu. Con trai duy nhất của vợ chồng Ngu thị ốm yếu từ nhỏ. Khi bà cụ nhà họ Ngu còn sống đã từng hỏi ý kiến đại sư, nói là vì bát tự của đứa trẻ quá nhẹ, tốt nhất nên nhận nuôi thêm một đứa trẻ khác có bát tự mạnh. Ôm suy nghĩ thà tin còn hơn không này nên bọn họ đã nhận nuôi Ngu Dập Chi từ cô nhi viện.]

Lâm Tân Độ nghi hoặc: “Không phải bình thường không biết bát tự cụ thể của trẻ con trong trại trẻ mồ côi sao?”

[Ba mẹ của Ngu Dập Chi qua đời khi anh ta còn nhỏ, vả lại không có người thân nào sẵn lòng nhận nuôi, sau nhiều thăng trầm cuối cùng vẫn được gửi đến cô nhi viện.]

[Nếm trải tình người ấm lạnh quá sớm làm cho anh ta có tính cách cực đoan và bị rối loạn giấc ngủ nghiêm trọng.]

[Mấy năm nay con trưởng nhà họ Ngu chủ yếu là phát triển kinh doanh ở nước ngoài, Ngu Dập Chi phụ trách trong nước. Tuy nhiên, công việc kinh doanh của hai bên gần đây đã được hợp nhất và anh ta thường xuyên chạy đi chạy về.]