Đây vốn là một hình ảnh vô cùng đẹp.
Nhưng mà giờ khắc này, trên tấm lưng trơn bóng của thiếu niên lại có một vết thương dài chừng hai ngón tay nằm ngang, hình dạng giống như là vết roi, cuộn về hai bên, có màu tím đen đáng sợ, lúc này vết thương đó đang cuộn trào những luồng khí đen nồng đậm ra bên ngoài.
In ở trên làn da sáng bóng, vô cùng đáng sợ.
Chiêu Chiêu mở lọ thuốc ra, dùng ngón tay dính chút bột thuốc, cẩn thận bôi lên miệng vết thương. Cái này là do một loại linh đan nghiền thành, vừa tiếp xúc với bên rìa vết thương đã hóa thành một làn khói nhẹ màu lam nhạt, đồng thời, khí đen cũng theo đó mà yếu đi mấy phần.
Chiêu Chiêu cắn răng, mồ hôi lạnh chảy xuống như mưa.
Ước chừng nửa tiếng sau, khí đen thần bí mà ngoan cố mới hoàn toàn biến mất, miệng vết thương xấu xí kia cũng tự động khép lại, liền thành một thể với da thịt xung quanh một lần nữa, không còn nhìn ra được bất kỳ dấu vết nào.
Chiêu Chiêu buông nắm tay, xụi lơ ngã ở trên giường nhỏ, thở phào một hơi.
Linh Xu nghe thấy một lúc lâu sau trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, lo lắng hỏi: “Tiểu công tử đã tốt hơn chút nào chưa?”
Bên trong truyền tới một giọng nói rầu rĩ: “Rồi”
Nghe thấy cảm xúc của tiểu công tử không được cao, chẳng lẽ là nhớ lại chuyện cũ trước đây nên đang đau lòng sao?
Linh Xu thử an ủi: “Nghe nói Nhất Thập Tứ Châu có rất nhiều pháp thuật lợi hại, nói không chừng có thể tìm được phương pháp trị tận gốc vết thương đó…”
“Linh Xu, Linh Xu.”
Linh Xu đang tốn công tích góp lời nói, nghĩ làm thế nào mới có thể an ủi được tiểu công tử đang đau lòng thì nghe thấy thiếu niên đột nhiên gọi cậu ta hai tiếng nhỏ như kẻ gian đang trộm cắp. Đau hay không thì không biết, nhưng chẳng có xíu liên quan nào tới đau lòng cả.
“Tiểu công tử có gì sai bảo?”
“Ngươi, ngươi có thể lên phố, lén lút mua cho ta một bát súp sữa không? Nhớ nhất định đừng để huynh trưởng hoặc là tên khốn khϊếp Lý Cẩm kia nhìn thấy.”
Giọng nói đó đã ở sát bên khe cửa.
Linh Xu: “…”
Cậu ta biết ngay mà, cậu ta không nên tự mình đa tình.
Sau khi Linh Xu rời đi, Chiêu Chiêu bò lên trên giường, đau tới rầm rì một lúc, sau đó móc một xấp thoại bản, tranh vẽ, tập tranh thật dày từ trong linh nang trữ vật ra, sau đó châm nến, vui vẻ lật xem.
Trừ thoại bản là mới mua tối nay ra thì những bức tranh và tập tranh kia đều đã hiện lên màu ố vàng, rõ ràng là đã vẽ rất lâu rồi. Bên trong không một ngoại lệ, đều vẽ một vị tiên nhân trẻ tuổi mặc đồ đen đeo ngọc quan, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu đỏ. Tiên nhân hoặc là đang vung kiếm gϊếŧ chết yêu thú, hoặc là đang buông thõng tay áo nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, con ngươi như sao lạnh, mặt như quan ngọc, có tướng mạo hạng nhất trong tam giới.