Chương 32: Nhà ngoại cảm bị dọa điên - Nấu ăn

Editor: Hoạn Các

...

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thất tỉnh lại dưới sự ảnh hưởng của đồng hồ sinh học, mới vừa mở mắt ra, thanh âm 5000 liền vang lên từ trong đầu, 【 Nhiệm vụ chính đã mở ra: hoàn thành mười điểm cốt truyện, nhiệm vụ nhánh đã mở ra: sống đến 99 tuổi, nếu OOC thì tự gánh lấy hậu quả. Điểm cốt truyện đầu tiên, điều tra nơi phát ra tiếng bước chân. 】

【 Ùm. 】 Tiểu Thất chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đáp.

5000 bị tiếng bước chân quấy rầy cả đêm thấy vậy vui mừng quá trời, ít ra ký chủ này vô cùng dễ câu thông, tính tình ngoan ngoãn dễ chịu nữa.

Tiểu Thất “ngoan ngoãn” rời giường rửa mặt, làm quen với bộ dạng mới, thân phận mới của mình một chút. Bởi vì cốt truyện vừa mới bắt đầu, tiếng bước chân cũng chỉ vang lên lần thứ hai cho nên tinh thần và diện mạo hiện giờ của nguyên chủ cũng không tệ lắm, không đến nỗi mảnh dẻ yếu ớt như hậu kỳ.

Nguyên chủ tên là Trần Dương Hi, người cũng như tên, là một người ôn hòa lại hơi cá mặn. Hoàn toàn khác với Lục Úy Lam trương dương, Trần Dương Hi càng dễ chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh xung quanh hơn.

Tính cách như vậy thật ra cậu cũng không thiếu bạn bè từ hồi đại học, cho sau đó mọi người đều biết xu hướng tính dục của cậu. Nhưng sau khi kết hôn với Lâm Mộ Vân, bởi vì áp lực dư luận nên quan hệ với bạn bè cũng dần dần phai nhạt.

Kỳ thật nếu không phải sau khi tốt nghiệp Lâm Mộ Vân thình lình nhảy ra cầu hôn thì với tính cách của Trần Dương Hi, rất có thể cậu sẽ không hề tiến tới, cuộc đời này hai người cứ thế vô duyên vô nợ. Đoạn yêu thầm này cũng chỉ sẽ trở thành một đoạn hồi ức ngây ngô trong sinh mệnh của cậu mà thôi.

Tiểu Thất vô cùng vừa lòng với vẻ ngoài hiện tại của mình. Rửa mặt xong, lúc xuống lầu đã có mùi cơm truyền đến, Tiểu Thất treo nụ cười ôn hòa trên mặt, chào hỏi với người giúp việc đang xới cơm, “ Chào buổi sáng, dì Trần. Hôm nay có món gì thế?”

Người giúp việc tên là Trần Hoa, năm nay 50 tuổi, là bà con xa của Trần Hi Dương, vì muốn kiếm tiền đóng học phí cho con trai nên mới từ nông thôn đến cậy nhờ Trần Dương Hi.

Trần Hoa cười buông chén canh trong tay, “Dương Dương xuống đây, mau tới ăn đi. Tiểu Lâm nói con không cần phải chờ hắn, một lúc lâu nữa hắn mới về.”

“Tốt quá, con đói bụng lắm rồi. Dì Trần cũng ăn cùng đi.” Trần Dương Hi nhiệt tình mở miệng.

Trần Hoa xua xua tay, “Thôi thôi, con cứ ăn đi. Dì Trần đến phòng bếp ăn là được.” Nói xong người lại không hề động đậy, hiển nhiên chiếu theo kinh nghiệm lúc trước, Trần Dương Hi sẽ lần nữa nhiệt tình giữ lại bà cùng ăn trên bàn mới thôi.

Tiểu Thất bưng chén đũa ngẩng đầu, tò mò dò hỏi, “Trong phòng bếp có que cay không?”

Trần Hoa rõ ràng sửng sốt một chút, thứ đồ như que cay này sao có thể xuất hiện ở Lâm gia được, vì thế bà lắc đầu, “Không có.”

Tiểu Thất tiếc nuối mà “ò” một tiếng, “Vậy dì đi đi. Con ăn nhiêu đây là đủ rồi, không đoạt đồ ăn trong phòng bếp với dì đâu.”

Trần Hoa cố nấu cơm sáng nhiều hơn một phần: ???

Trừng mắt đứng tại chỗ một hồi, sau khi xác định Trần Dương Hi là nghiêm túc, Trần Hoa mới hoảng hốt đi vào phòng bếp, trong lòng suy tư. Chẳng lẽ việc mình làm đã bị Trần Dương Hi phát hiện? Không thể nào.

Nhìn phòng bếp sạch sẽ ngăn nắp, Trần Hoa mới ý thức được hôm nay căn bản chưa có chuẩn bị bữa sáng cho bản thân, bà vốn cho rằng sẽ được cùng ăn với Trần Hi Dương trên bàn cơm. Trong lòng buồn bực không thôi, Trần Hoa chỉ có thể tự mình an ủi, bữa sáng nhiều như vậy, Trần Dương Hi chắc chắn ăn không hết, cùng lắm thì mình hâm lại là được.

Nhưng mà sau hai mươi phút, lúc Trần Hoa lần nữa đi vào phòng ăn liền thấy Trần Dương Hi vừa uống xong một ngụm cháo cuối cùng. Trần Dương Hi ưu nhã chùi miệng, sau đó lộ ra nụ cười mỉm như thường với bà, “Dì Trần, con ăn xong rồi, làm phiền dì đến dọn giúp con ạ.”

Trần Hoa co giật khóe miệng, liên tục nói, “Không phiền đâu, không phiền đâu.” Trong lòng suy tư, từ khi nào mà Trần Dương Hi ăn nhiều như vậy chứ? Xem ra lần sau mình phải mạnh tay hơn một chút.

Tiểu Thất đang tám chuyện với 5000, 【 Cậu xem kìa, bà ấy đã no căng đến mức khóe miệng run rẩy luôn, chắc chắn đồ ăn trong phòng bếp còn ngon hơn á. 】

5000, “……” Hình như cũng không phải đâu.

Ăn xong bữa sáng, Tiểu Thất liền chạy lên phòng làm việc ở lầu ba vẽ truyện tranh. Tiểu Thất cầm bản vẽ, tuyệt bút vung lên, chỉ chốc lát sau một họa tác mới mẻ liền ra lò, 【 Tiểu Liên Hào, xem đây! Bức củ cải du xuân này cũng không tồi đúng hông? 】

【 Tôi chỉ thấy toàn là dấu chân thỏ, xin cảm ơn. 】5000 bình tĩnh mở miệng.

Cuối cùng, vẫn là 5000 thay Tiểu Thất hoàn thành họa tác của Trần Dương Hi, hơn nữa theo thường lệ vẽ một ít cảnh ở chung hằng ngày của chibi Trần Dương Hi và chibi Lâm Mộ Vân. Đúng vậy, tuy rằng lúc kết hôn áp lực thật lớn, nhưng thân là đôi chồng chồng giá trị nhan sắc cực kì cao, hai người cũng có một vòng fan CP nho nhỏ. Hơn nữa Trần Dương Hi thường thường thả ra bản vẽ chibi sinh hoạt hằng ngày càng hấp dẫn không ít người đến xem.

Lần này 5000 tất nhiên là vẽ chibi Lâm Mộ Vân đi công tác, chibi Trần Dương Hi ở nhà không có tâm trạng ăn cơm, một tay chống gương mặt béo béo mềm mềm, ngồi phát ngốc trên bàn cơm, đỉnh đầu còn có một ô độc thoại: Khi nào Mộ Vân mới trở về?

Nội dung tuy rằng đơn giản, nhưng thắng ở chỗ nhân vật đáng yêu và nét vẽ đặc trưng. Khi đăng bài mới đây đã hấp dẫn không ít fan. Các fan thấy Trần Dương Hi đã đăng bài mới liền sôi nổi tỏ vẻ mình bị manh hóa mất rồi.

Tiểu Thất chỉ vào chibi Trần Dương Hi trên màn hình không buồn ăn uống, 【Vẽ không đúng rồi ~ rõ ràng sên đây còn có thể ăn thêm hai chén to nữa mà. 】

5000, 【 Xin ký chủ không hoài nghi tố chất của nhân viên chuyên nghiệp. 】

Tiểu Thất, 【6362 không được bầu làm nhân viên chuyên nghiệp đúng không? 】

【 Đúng vậy, sao cậu biết? 】5000 có chút tò mò.

【 Bởi vì 6362 sẽ không nói dối á. 】 Tiểu Thất lộ ra biểu tình ‘tui thực thông minh, mau tới khen tui đi’.

5000, “……” Không muốn khen cậu, chỉ muốn đánh cậu thôi.

Tiểu Thất tiếp tục khen, 【 Cậu thuần thục như vậy, xem ra để trở thành nhân viên ưu tú rất khó nhỉ? Cậu thật là lợi hại á. 】

5000 cũng không nói tiếp, bởi vì hoài nghi ký chủ đang đá xéo nó.

Đến giữa trưa, dưới lầu truyền đến một âm thanh quen thuộc, 5000 nhẹ nhàng thở ra, nó cảm thấy nói chuyện với ký chủ thật sự quá mệt mỏi, như đang khảo nghiệm năng lực của nhân viên ưu tú vậy.

【Oa, Lâm Mộ Vân đã trở lại rồi! 】 Tiểu Thất chỉ có thể tiếc nuối kết thúc đối thoại, sau đó trên mặt treo lên tươi cười vui sướиɠ xuống lầu.

Nhìn biểu hiện tự nhiên của ký chủ, 5000 cũng không cấm cảm khái Tiểu Thất thiên phú. Ký chủ mà 6362 trói định thật ra cũng không tồi, phải chi không phải nó thay ca thế chỗ 6362 thì càng tốt.

Tiểu Thất xuống lầu, Lâm Mộ Vân vừa mới cởϊ áσ khoác, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Dương Hi, trên mặt lộ ra một nụ cười cực nhạt, “Làm việc xong rồi sao? Có mệt không?”

Thân là nam thần mà Trần Dương Hi yêu thầm từ hồi đại học, vẻ ngoài của Lâm Mộ Vân không thể nghi ngờ thuộc hàng vô cùng ưu tú.

“Một chút cũng không mệt!” Tiểu Thất trả lời đúng sự thật.

“Hai ngày nay con không ở đây, Dương Dương mỗi ngày đều nhớ thương đấy, buổi sáng còn nói giữa trưa sẽ làm cơm cho con nữa.” Trần Hoa nói xong, còn dùng ánh mắt ra hiệu với Trần Dương Hi, ý bảo cậu mau bắt lấy cơ hội biểu hiện đi.

Lâm Mộ Vân nghe xong quả nhiên có chút kinh ngạc, “Không phải trước giờ em không thích nấu cơm sao? Xem ra thật đáng chờ mong đây.”

Tiểu Thất nghe xong cảm khái nói, 【 Người giúp việc này thật là……】

5000 nhịn không được gật đầu, người giúp việc này cũng lòng dạ hẹp hòi quá rồi, rõ ràng đang trả thù ký chủ vì buổi sáng đã ăn sạch cơm.

Tiểu Thất nói hết lời cảm khái, 【 Thật là quá tri kỷ! 】

5000: ???

“Ừm, vậy anh chờ em một chút!” Tiểu Thất nóng lòng muốn thử, bộ dáng đã sớm gấp không chờ nổi.

Cứ như vậy, Tiểu Thất chui vào phòng bếp luôn. “Phòng bếp Lâm gia rất lớn, nguyên liệu nấu ăn thập phần phong phú, Tiểu Thất một tay vung qua, trong đầu đã vạch ra một bàn thực đơn. Tiểu Thất thuộc phái hành động nên lập tức bắt tay vào làm.

Lúc Tiểu Thất đang bận rộn, Lâm Mộ Vân gọi Trần Hoa vào thư phòng, “Ghi âm mở hai ngày nay, cậu ấy có biểu hiện dị thường gì không?”

Trần Hoa nghĩ nghĩ, “Có, đêm qua ăn thêm ba hộp cổ vịt cay, buổi sáng hôm nay lại ăn một tô cháo, ba quả trứng luộc nước trà, bốn cái bánh tart trứng, hai đĩa dưa muối……”

Mới đầu nghe thì Lâm Mộ Vân vẫn không hiểu, mãi đến khi Trần Hoa liệt kê một đống đồ ăn xong, hắn cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu mới mở miệng nói, “Nghe nói phản ứng khi sợ hãi khác nhau ở mỗi người, chẳng lẽ Trần Dương Hi chính là rối loạn ăn nhiều?”

Trần Hoa lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết, “Tiên sinh, buổi tối hôm nay vẫn mở ghi âm sao?”

“Mở.” Lâm Mộ Vân cau mày nói.

“Nhưng hôm nay ngài cũng ở đó mà.” Trần Hoa có chút chần chờ.

“Chính vì tôi ở lại thì cậu ấy mới có can đảm đi điều tra nơi phát ra tiếng bước chân. Đến lúc đó bà biết làm sao rồi nhỉ?” Lâm Mộ Vân cũng xem như hiểu biết Trần Dương Hi, cậu ấy làm người không tranh không đoạt, lá gan còn nhỏ nữa.

Hai người lại thảo luận một chút về buổi tối hôm nay, sau đó mới kết thúc đối thoại.

Từ thư phòng đi ra, Lâm Mộ Vân lại đợi một hồi, trong phòng bếp mới truyền đến thanh âm hết sức cao hứng của Trần Dương Hi, “Đồ ăn có rồi, mau đến đây bưng ra đi!”

“Tới liền đây.” Trần Hoa lập tức đáp, vội vàng qua hỗ trợ. Thế nhưng lúc bà nhìn thấy đồ ăn trong phòng bếp thì không khỏi thay đổi vẻ mặt, “Dương Dương, mấy món này đều là cpn làm?”

Tiểu Thất vui sướиɠ gật đầu, “Đúng vậy, cầm lên giúp con với.”

Trần Hoa cứng đờ cười cười, sau đó bắt đầu bưng thức ăn.

Không bao lâu, tất cả đồ ăn đều được bày ra bàn, trên mặt Lâm Mộ Vân cũng lộ ra sắc thái giống dì Trần.

Tiểu Thất thấy hai người kinh hỉ đến độ thay đổi sắc mặt phối, không khỏi kiêu ngạo lên, bắt đầu nhất nhất giới thiệu đồ ăn mình làm, “Đây là rau trộn cải thìa, cái kia là rau trộn cải dầu, rau trộn khổ qua, cải xé xào, rau ngó xuân xào, này là rau thơm trộn cải thìa……”

Mười hai dĩa đồ ăn, mỗi một dĩa đều là một màu xanh rờn đẹp mắt.

Lâm Mộ Vân nghi hoặc mở miệng, “Nhà chúng ta không còn thịt nữa à?” Hay Trần Dương Hi phát hiện cái gì đó rồi dùng màu xanh lục làm ám chỉ?

“Lúc nãy ăn thịt quá nhiều.” Nói này, Tiểu Thất còn hợp với tình hình mà ợ một cái, cho dù thịt heo có ngon cấp mấy thì ăn nhiều cũng sẽ ngán thôi, “Ăn chút rau dưa đổi vị. Anh mau ăn đi.” Nói xong, còn tri kỷ gấp một cọng cải thìa cho Lâm Mộ Vân.

Đối mặt với Trần Dương Hi nhiệt tình như thế, Lâm Mộ Vân cũng không dám cự tuyệt, vì thế kẹp cải thìa lên, tính toán nếm thử một cái xem như nể mặt mũi, sau đó khích lệ hai câu cho xong chuyện.

Kết quả “cạch” một tiếng, hắn chỉ cảm thấy mình như cắn trúng một cục nước đá, Lâm Mộ Vân tức khắc ngây ngốc.

Tiểu Thất vẻ mặt chờ mong dò hỏi, “Thế nào, vị không tồi chứ? Em cố ý đông lạnh một chút, cắn lên rất giòn á.”

Lâm Mộ Vân, “……” Chỉ cảm nhận được băng đá mà thôi, giòn ở chỗ quái nào chứ nào? Hơn nữa rốt cuộc là đông lạnh cải thìa kiểu gì mà cứng ngắc như vậy hả?

Khi hắn nghĩ như vậy, Trần Dương Hi ở trước mặt cũng gắp một cọng cải thìa, sau đó cho vào miệng, trên bàn cơm liền quanh quẩn âm thanh “răng rắc, răng rắc……”.

Trán Lâm Mộ Vân đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, không ngờ đến phiên Trần Hi Dương cắn lại có vẻ rất giòn đấy.