Minh Dao vui mừng quá sớm, lúc ở trong thang máy rồi mới phát hiện một vấn đề.
Cô vào được thì có ích gì chứ, phòng làm việc của Kỳ Tự chắc chắn sẽ khoá cửa mà. Vội vàng cả nửa ngày, khả năng là chỉ vui mừng được một lát.
Tính sai rồi, lẽ ra phải cùng Hà Chánh đi lên mới đúng, nói không chừng anh ta có chìa khoá hay mật mã.
Nhưng việc đã đến nước này, Minh Dao cũng không còn đường sống để quay lại, chỉ có thể hy vọng có kỳ tích xuất hiện.
Chẳng hạn như...
Kỳ Tự không khoá cửa.
Thang máy ngừng ở tầng lầu văn phòng Chủ Tịch.
Cả tầng lầu đều tắt đèn, bóng tối đen như mực bao trùm, không thể nhìn thấy gì.
Lá gan của Minh Dao không tính là lớn, lúc này mấy tình tiết của những bộ phim kinh dị xảy ra trong văn phòng toàn bộ nhảy ra trong đầu của cô, cô đứng ở cửa thang máy rối rắm một lúc, cuối cùng phát hiện.
So sánh với quỷ, việc Kỳ Tự phát hiện quyển sổ nhật ký của mình còn đáng sợ hơn.
Vì thế Minh Dao nuốt nước bọt, bật đèn trong điện thoại và bước ra ngoài.
Khắp nơi đều yên tĩnh, trong lòng Minh Dao cảm thấy tội lỗi, bước chân cũng đặc biệt nhanh, rất mau đã chạm đến cửa văn phòng Kỳ Tự.
Tim của cô đập rất nhanh, tay đặt lên khoá cửa và thầm cầu nguyện “Không khoá không khoá không khoá”.
Sau đó dùng một chút lực, vậy mà cửa dễ dàng mở ra.
Thật sự không khoá ư?
Minh Dao không thể tin vào vận may của mình, ngay lập tức bước vào văn phòng và đóng cửa lại.
Xuyên qua ánh sáng yếu ớt, văn phòng to như vậy thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu.
Minh Dao không dám mở đèn, chỉ có thể bắt đầu chậm rãi từ bàn làm việc, bàn trà nơi thường để đồ vật nhất. Lục tung khu vực làm việc cũng không thấy, đang muốn đi đến khu vực tiếp khách thì một âm thanh rất nhẹ đột nhiên truyền đến từ bên ngoài văn phòng.
Hình như là có ai đang đi đến, tiếng động ngày càng gần.
Minh Dao đột nhiên ngây ngốc, nghĩ thầm, lỡ như là Kỳ Tự trở về, cô có 10 cái miệng cũng không thể giải thích lý do vì sao cô có mặt ở đây.
Nhanh chóng sờ soạng chạy hai bước vào nơi sâu nhất trong văn phòng, phát hiện bên trong có một căn phòng kín đáo, Minh Dao không chút suy nghĩ liền mở cửa trốn vào.
Trong phòng cũng một mảnh đen nhánh.
Trái tim của Minh Dao đập loạn nhịp, vì một quyển nhật ký mà có được trải nghiệm cảm giác làm trộm một lần trong đời.
Cô nín thở, áp sát vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng vài giây sau, bên tai truyền đến âm thanh “tách” giòn giã.
Phòng sáng lên.
??!
Minh Dao căng thẳng đến nỗi kí©h thí©ɧ cả hocmon Adrenalin, cảm giác lạnh lẽo từ sau lưng xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Sau một giây bình tĩnh, cô thầm an ủi bản thân đừng sợ, mọi người đều tan sở, 99.9% không phải người, nhất định đồ vật gì đó giống như đèn cảm ứng.
Chờ cô lấy đủ dũng khí xoay người lại.
Tốt quá.
Có lẽ vừa rồi cả một đoạn đường không bị cản trở và bao nhiêu vận may có được đều đã xài hết, cho nên bây giờ, 0.01% nhỏ bé này đang chiếu cố mình.
Phòng ngủ trong ánh sáng nhẹ nhàng hiện lên.
Kỳ Từ với nửa thân trần nằm trên chiếc giường lớn rộng rãi, chống tay ung dung nhìn Minh Dao.
“Thế nào, anh không ghé, nên em muốn qua đây?
Minh Dao:
“………”
Quả thật cốt truyện này không diễn ra theo lẽ thường.
Minh Dao ngàn tính vạn tính, cũng không tính được trong văn phòng của Kỳ Tự còn có một phòng ngủ dùng để nghỉ ngơi tạm thời.
Anh có phải là người bình thường không vậy? Không lẽ anh đi ra ngoài ăn bữa cơm cũng tuỳ thân chuẩn bị một phòng ngủ ở quán ăn?
Đối mặt với câu hỏi của Kỳ Tự, Minh Dao biết rằng có trả lời thế nào cũng vô dụng.
Cô phải nói làm sao đây?
Nói mình bị mộng du? Không tìm được đường quay lại 2808 nên tìm tới nơi này?
Không một lời giải thích nào thoả đáng.
Minh Dao dứt khoát phá vỡ chủ đề:
“Không phải trợ lý Hà nói anh tan ca rồi sao?”
“Bây giờ anh giống đang đi làm sao?”.
Kỳ Tự cảm thấy buồn cười:
“Anh đã ngủ rồi, là em xông tới”.
Minh Dao:
“………”
“Vậy sao anh không về nhà?”
“Sáng mai anh có chuyến bay lúc 6h40, tăng ca trễ nên không về”.
“Vậy anh cũng nên khoá cửa chứ? Không sợ trộm sao?”
Kỳ Tự thỉnh thoảng mới qua đêm ở văn phòng, tối nay lại tăng ca, chuẩn bị tài liệu cho chuyến công tác quá mệt mỏi nên nhất thời không để ý.
Huống hồ khắp văn phòng đều có máy giám sát đầy đủ, anh không bao giờ lo lắng về vấn đề an ninh.
“Trộm?”.
Kỳ Tự từ trên giường đứng lên, chậm rãi dạo bước tới gần Minh Dao, ý vị sâu xa nhìn cô:
“Giống như em vậy?”
Này, người này nửa thân trên không mặc áo mà đã đi tới.
Minh Dao đã thoáng nhìn thấy đường cong cơ bắp của anh, tai cô nóng lên, vội cúi đầu xuống:
“Dừng lại —! Anh cứ đứng đó nói chuyện là được, đừng qua đây”.
Kỳ Tự dừng lại, cũng không đi tiếp:
“Đang ở chỗ của anh mà em yêu cầu không ít nhỉ, nói đi, tại sao tới đây?”.
Có hàng trăm con ruồi đang bay tới bay lui trong tâm trí Minh Dao, loạn thành một đoàn, dứt khoát không kiếm cớ nữa, thành thành thật thật thừa nhận:
“Tài xế có đem một món đồ của em qua chỗ anh, em lại đang cần gấp nên mới tới lấy, anh đừng nghĩ nhiều”.
Kỳ Tự nhớ lại gì đó, xoay người cầm lấy sổ nhật ký đặt ở đầu giường:
“Cái này?”
Minh Dao ngước mắt, trong phút chốc trái tim nhảy tới cổ họng, tay cũng hơi nắm chặt.
Anh ấy có xem nó chưa?