Chương 37: Không Thấy

Người của Kỳ Tự làm việc rất nhanh, tất cả hành lý của Minh Dao đều được đem tới khách sạn vào buổi chiều.

“Minh tiểu thư, tất cả đồ trong nhà đều được đem tới, cô kiểm tra lại xem có thiếu món nào không?”.

Minh Dao chỉ có duy nhất 2 vali hành lý, ngày dọn vào cũng chưa sắp xếp gì đã chạy ra, cho nên gần như là chuyển vô thế nào thì chuyển ra như vậy.

Cô nhìn sơ qua, sau đó cảm ơn hai người nhân viên rồi đẩy vali vào phòng khách.

Nửa ngày còn lại, Minh Dao ngồi xem phim và đọc kịch bản, thật sự thanh tĩnh.

Kỳ Tự đã giữ đúng lời hứa, chưa từng tới quấy rầy cô.

Đã gần mười giờ tối, cuối cùng Minh Dao cũng chuẩn bị tắm rửa.

Cô lấy ra bộ đồ ngủ thường mặc trong hành lý, bộ đồ màu tím, lúc Minh Dao nhìn thấy màu sắc kia, cô chợt nhớ tới một món đồ quan trọng.

Cực kỳ cực kỳ quan trọng.

Nhật ký của cô, người của Kỳ Tự có đem nó theo không?

Minh Dao nhớ lại cái đêm cô vừa dọn đến căn nhà nhỏ đó, cô xoá Kỳ Tự ra khỏi danh sách bạn bè, còn ở trong nhật ký công kích anh 99 lần.

Lúc viết xong cô đặt nó trên chiếc tủ đầu giường trong phòng ngủ.

Minh Dao có trực giác không tốt, lập tức bắt đầu tìm sổ nhật ký.

Đó không chỉ là nơi cô ghi lại cảm xúc của kẻ thế thân, mà còn là chứng cứ phạm tội cô xem Kỳ Tự như công cụ người, ngàn vạn lần không thể làm mất được.

Tiếc là càng sợ hãi thì chuyện không mong muốn càng ập đến, Minh Dao đổ hai vali hành lý ra và lục tung lên, nhưng cô vẫn không thấy cuốn nhật ký có bìa màu tím nhạt kia.

Cô bắt đầu luống cuống.

Quyển nhật ký đâu?

Cũng may lúc chiều trước khi mang hành lý qua tài xế có gọi cho cô, Minh Dao vội vàng tìm lại số điện thoại để hỏi về tung tích quyển nhật ký kia.



Tài xế nói:

“Thành thật xin lỗi Minh tiểu thư. Buổi tối tan ca tôi quét dọn oto thì thấy một quyển sổ màu tím rơi trong cốp xe, chắc là cuốn nhật ký mà cô nói”.

Minh Dao gấp gáp nói:

“Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi tới lấy”.

Câu nói tiếp theo của tài xế gần như khiến Minh Dao không thể đứng vững nữa.

“Vốn dĩ tôi định đưa qua cho cô, nhưng không biết cô có đang nghỉ ngơi không, cho nên xin chỉ thị của Kỳ tổng, anh ấy kêu tôi đem đến văn phòng của anh ấy trước”.

Trên trán của Minh Dao lập tức chảy mồ hôi lạnh, tim đập mạnh, cô cũng không chắc lần cuối cùng viết nhật ký mình có khoá nó lại hay không.

Não nhanh chóng nhảy ra hình ảnh Kỳ Tự đang ngồi trước bàn làm việc và xem nhật ký của cô.

Càng xem, nắm đấm của tổng tài càng cứng lại.

Cảm giác quá mạnh mẽ, Minh Dao đã bắt đầu cảm thấy mình sắp không ổn rồi.

Giật mình một cái, cô nhanh chóng ngừng tưởng tượng.

Kỳ Tự vẫn chưa liên lạc với mình, có lẽ là anh ta vẫn chưa nhìn đến quyển nhật ký, nếu nhìn thấy thì chắc chắn anh ta đã gϊếŧ mình từ lâu rồi.

Không muốn ngay lập tức nhận cơm hộp (thuật ngữ mạng, xuất phát từ “Vua hài kịch” của Châu Tinh Trì, dùng để chỉ hộp cơm trưa sau khi quay xong phim. Nghĩa mở rộng là một người nào đó trong vở kịch sắp chết và ra đi, còn có nghĩa là sa thải.), hiện tại Minh Dao chỉ còn một con đường.

Trước khi Kỳ Tự phát hiện ra điểm đặc biệt của quyển nhật ký này, thừa dịp nguyệt hắc phong cao (thành ngữ TQ, nghĩa ẩn dụ cho 1 đêm không có ánh trăng và gió, hoàn cảnh hiểm ác.) đêm khuya tĩnh lặng, đi sâu vào trong hang cọp, lặng lẽ lấy lặng lẽ về.

Mặc dù nghe có vẻ là một chuyện mạo hiểm, nhưng Minh Dao không có lựa chọn nào khác.

Cũng may là lần trước Phong Chí Dương từng dẫn cô đến văn phòng của chủ tịch, toà nhà chỉ ở bên cạnh khách sạn, đi hai bước là đến.

Hít sâu một hơi, xuất phát.



Bây giờ là mười giờ tối, một số tầng của tòa nhà văn phòng vẫn còn sáng đèn.

Nhưng Minh Dao vừa đến sảnh tầng 1 đã bị máy tự động ngăn lại.

Không có thẻ nhân viên cô không vào được.

Cảm giác này giống như đang hào hứng mở game chuẩn bị vượt màn, kết quả là mất điện đột ngột và màn hình đen kịt.

Căn bản là không có cơ hội để phát huy.

Minh Dao đứng bên ngoài hành lang một lúc, đang muốn chấp nhận số phận rời đi thì Hà Chánh, trợ lý của Kỳ Tự, từ trong thang máy đi ra.

“Minh tiểu thư? Sao cô ở đây?”

Minh Dao nhận ra người này, lần trước là anh ta đã thay Kỳ Tự đem hoa tai đến ký túc xá cho cô.

Sự xuất hiện của Hà Chánh nhất thời đem lại hy vọng cho Minh Dao, cô khắc chế sự kích động trong lòng, cố gắng làm cho biểu hiện của mình thật tự nhiên:

“Tôi làm rơi đồ ở văn phòng của Kỳ Tự, đang muốn lên lấy.

“À vậy hả?”

Hà Chánh quét thẻ nhân viên lên khu vực cảm ứng:

“Nhưng Kỳ tổng đã tan ca rồi, hay ngày mai cô quay lại được không?”

Minh Dao không thể tin được cô không chỉ vào tòa nhà một cách suôn sẻ mà còn nghe được một tin tức rằng Kỳ Tự đã rời đi.

Ngay cả ông trời cũng giúp cô.

Minh Dao duy trì vẻ mặt điềm nhiên, đi vào cũng không quay đầu lại:

“Không được, tôi cần dùng gấp lắm”.

Hà Chánh sững sờ, muốn gọi cô lại để nói gì đó, nhưng giây tiếp theo Minh Dao đã vào thang máy rồi.