Vừa bắt máy, giọng của Túc Minh Ca đã vang lên, "Ăn sáng chưa? Để anh mua cho em."
Tiểu Thất suy nghĩ một chút, "Muốn ăn hai quả trứng luộc nước trà, còn có cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo, còn có năm cái bánh bao gà nấm! Thêm một chén tào phớ, hôm nay khẩu vị không tốt lắm, ăn nhiêu đó thôi."
"…… Được, gửi địa chỉ nhà em lại đây rồi chờ một chút." Túc Minh Ca đáp, sau đó cúp máy.
Ánh mắt mọi người ở câu lạc bộ SGL đều tập trung lại, Lục Vực lo lắng hỏi, "Úy Lam không sao chứ?"
Túc Minh Ca suy nghĩ một chút, "Có."
Mọi người lập tức lo lắng, dù chỉ gặp một lần nhưng ấn tượng của họ với Lục Úy Lam không tồi, tất nhiên không muốn cậu gặp chuyện. Lục Vực hỏi, "Thế nào, nghiêm trọng lắm sao?"
Túc Minh Ca lại suy nghĩ, "Rất nghiêm trọng, nói là khẩu vị không tốt."
Mọi người: "……"
Một lát sau, mọi người SGL trở lại phòng ngủ của mình, sôi nổi lấy ra đồ ăn vặt đã dự trữ, với tư cách là những người chơi game lâu năm, họ rất quen thuộc với đồ ăn vặt, biết rõ món nào ngon. Còn chuyện tai nạn kia, mỗi năm đều có người đứng trên sóng gió, trước khi sự thật được công bố thì không nên tin bất kỳ lời đồn nào.
Cuối cùng, nhìn thấy đội trưởng của mình sáng sớm đã ra ngoài mua bữa sáng cho em trai, mọi người SGL từ từ tụ tập lại cùng nhau thảo luận.
"Sao tôi cảm thấy việc này không đơn giản vậy. Trên mạng mới xuất hiện tình huống hai người đối đầu, vậy mà em trai Úy Lam liền có chuyện ngay sau đó."
"Khụ! Nói thật, tôi cũng không quá thích Túc... ắc... Lục Minh Tư, cảm giác người này cao ngạo quá, vẫn là ở chung với Úy Lam thoải mái hơn."
"Úy Lam chỉ muốn nuôi heo thôi, còn tặng mọi người mấy quyển sách nuôi heo nữa mà."
"Không biết gia đình Lục có nhúng tay không nhỉ?"
"Chúng ta còn chưa biết rõ sự việc cuối cùng thế nào, đừng tự làm loạn."
Nhóm người SGL nghị luận sôi nổi, Túc Minh Ca mua bữa sáng rồi mang theo đồ ăn vặt đến chỗ Lục Úy Lam, và chuyện này đã bị người có ý đồ ghi lại.
Tiểu Thất vui vẻ đón Túc Minh Ca vào nhà, sau đó phát hiện anh mang theo hai phần bữa sáng, cùng rất nhiều đồ ăn vặt mà cậu chưa từng thử.
Nhận ra ánh mắt của Lục Úy Lam, Túc Minh Ca đặt túi đồ ăn vặt lên bàn trà, "Đống này em cứ từ từ thưởng thức, đây là những món người trong đội thích nhất, nếu hết thì cứ báo anh."
Túc Minh Ca vội vàng ra ngoài nên chưa kịp ăn sáng, cuộc gặp gỡ thứ hai của hai anh em nhanh chóng chuyển sang bàn ăn. Trong lúc đó, Tiểu Thất cũng kể lại tiền trình của sự việc, chỉ là lần này cậu không nhắc đến khả năng chìa khóa dự phòng để ở nhà Lục bị Lục Minh Tư lấy mất.
"Em không đυ.ng người ta, cũng không thích uống rượu ở đó." Cậu đã thử qua rượu ngon và mỹ thực khắp nơi, vậy nên rượu của thế giới này cũng không quá hấp dẫn đối với cậu.
"Anh biết." Túc Minh Ca cắn một miếng bánh bao, phát hiện bánh bao ở đây khá ngon.
Tiểu Thất hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ đây là sức mạnh của huyết thống? Lục Hành Chỉ còn nghi ngờ, mà Túc Minh Ca chỉ cần nghe qua một lần đã tin ngay.
"Anh luôn nhìn người chuẩn xác. Đừng lo lắng nữa, mọi chuyện sẽ qua." Túc Minh Ca an ủi.
Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng ạ."
Túc Minh Ca cười nhẹ, tiếp tục thưởng thức bánh bao trên tay. Anh nhận ra, những món Lục Úy Lam chọn đều rất ngon.
Tiểu Thất hít hít mũi và uống tào phớ, suy tư trong lòng: [Có vẻ anh trai hơi kén ăn, có lẽ sẽ hơi khó chiều, nhưng mùi hương lại rất dễ chịu, giống như mùi cải thìa.]