Chương 8

Lần đầu tiên Lâm Duyên đến gặp Kỳ Tề.

Chín năm.

Cô vẫn luôn không dám đến gặp anh.

Thiếu niên trong ảnh vẫn kiêu ngạo như xưa, thiếu niên mười tám tuổi kiêu ngạo lại ngạo kiều nhưng ở trước mặt cô sẽ hạ mặt mũi, không biết xấu hổ làm nũng đòi hôn.

Lâm Duyên nhớ lại một sự việc cách đây đã lâu.

Đó là một ngày nào đó sau khi họ ở bên nhau.

Chuông tan học vừa vang lên, tất cả học sinh trong trường như ong vỡ tổ từ phòng học chạy như bay về phía nhà ăn.

Hôm đó Kỳ Tề cười thần bí nói cô đừng đến nhà ăn sớm thế, bảo cô đi theo anh.

Lâm Duyên làm theo.

Thì ra Kỳ Tề đã lén lút gọi đồ ăn bên ngoài.

Vẻ mặt mong được khen ngợi của thiếu niên khiến Lâm Duyên dở khóc dở cười.

Công bằng mà nói, Kỳ Tề không phải là một học sinh ba tốt tiêu chuẩn, ngược lại,l anh viết không ít bản kiểm điểm, nhưng anh không thay đổi, là một học sinh khiến giáo viên vừa yêu vừa hận.

Cuối cùng Kỳ Tề chưa đợi được bạn gái khen ngợi đã nghênh đón một tiếng hét giận dữ:

"Kỳ Tề!! Cậu lại đang làm gì đó!!!"

Là thầy chủ nhiệm.

Sau đó cả hai được mời lên văn phòng uống trà.

Tan học bị giữ lại để viết bản kiểm điểm.

Mỗi lần thầy chủ nhiệm quay đi Kỳ Tề liền lén lút hôn Lâm Duyên một cái.

Khiến mặt Lâm Duyên đỏ bừng, vành tai cũng nóng lên.

...

Nghĩ tới đây, Lâm Duyên cười ra tiếng.

Cô đặt bó hoa trên tay lên cạnh bia mộ.

"A Tề."

"Em đã gặp một người rất giống anh."

"Tính khí cũng rất giống, em rất nhớ anh cho nên em ở bên cạnh cậu ta ba năm, anh nhất định sẽ tức giận, em biết."

Nếu thiếu niên kia còn sống nhất định sẽ nói với cô "Lâm Duyên Duyên, anh là độc nhất vô nhị có biết hay không?"

Anh đương nhiên là độc nhất vô nhị rồi, Kỳ Tiểu Tề.

"Kỳ thực nếu suy nghĩ kỹ thì cậu ta và anh không giống nhau lắm, anh thích ăn cay nhưng cậu ta lại không ăn cay, anh thích đồ ngọt nhưng cậu ta lại thấy đồ ngọt rất ngấy, anh thích mặc quần áo màu trắng nhưng cậu ta lại thích mặc đồ đen, điều quan trọng nhất là cậu ta thật sự là một tên cặn bã nha Kỳ Tiểu Tề."

"Quả nhiên em vẫn là thích anh nhất."

Người phụ nữ ngồi xổm trước mộ, lải nhải nói về những gì cô đã trải qua trong những năm qua.

Cuối cùng cô ngừng lại, độ cong ở khóe miệng không thể giương lên nữa, cô nhìn thiếu niên trong ảnh lẩm bẩm nói:

"Em thật sự rất nhớ anh."

Cô ngồi xổm trước mộ thật lâu, ngồi xổm đến khi chân tê dại thì đứng lên, lặp đi lặp lại như thế, chính là không nỡ rời đi.

"Duyên Duyên...?"

Lâm Duyên nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Là mẹ Kỳ.

Lâm Duyên theo mẹ Kỳ về nhà.