Người phụ nữ bên cạnh cười phong tình vạn chủng, cô ta nói:
"Anh Lộ, có ai từng nói mắt anh rất đẹp chưa?"
Giang Lộ dừng một chút rồi nhìn Lâm Duyên một cái.
Hắn nói: "Có chứ."
Lâm Duyên đang uống nước trái cây dừng tay lại một chút.
Quả thật có người từng nói.
Đó là trước khi mâu thuẫn giữa họ bùng nổ.
Khi đó thái độ của Giang Lộ đối với cô không ác liệt như bây giờ.
Cô thường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, nhất là khi hắn cười, ngoài ra còn nhìn vào mắt hắn.
Hắn nói: "Chị Lâm Duyên, sao chị cứ nhìn mặt tôi hoài vậy, tôi đẹp trai lắm sao?"
"Ừ, cậu rất đẹp trai."
Lời khen ngợi như vậy hắn đã nghe qua rất nhiều lần, bao gồm cả lần Lâm Duyên nói lúc này, nhưng trong lòng hắn cũng không có xúc động quá lớn, hắn tiếp tục nói tiếp lời của cô.
"Vậy chị cảm thấy chỗ nào tôi đẹp nhất, mũi? Miệng? Mặt? Hay là..." Không đợi hắn nói xong, đáp án của Lâm Duyên đã buột miệng thốt ra.
"Mắt."
Cô nói rất nghiêm túc.
"Mắt của cậu rất đẹp."
Giang Lộ sửng sốt một chút, sau đó nói: "Vậy... cám ơn lời khen?"
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây.
Đây là một cuộc đối thoại rất bình thường.
Khoảng cách của họ không xa không gần, duy trì ở vị trí của một người bạn.
Là khi nào thì thay đổi đây?
Khoảng một năm trước.
Từ khi Giang Lộ vào công ty vẫn luôn khá lộn xộn, thay bạn gái thường xuyên, chưa từng thật lòng.
Hắn từng ở bên rất nhiều người nhưng Lâm Duyên đối với hắn vẫn tốt không thay đổi.
Dẫn đến rất nhiều người xung quanh đều cho rằng Lâm Duyên thích hắn, chính hắn cũng nghĩ như vậy.
Gia cảnh của Giang Lộ thực ra rất tốt, nhưng ba mẹ hắn lại muốn hắn ra ngoài tích lũy kinh nghiệm nên thân phận của hắn chưa bao giờ bị bại lộ.
Đàn ông mà, lòng tự trọng luôn rất mạnh, hắn tách khỏi nhóm công tử ban đầu, hiện tại kết giao một ít bạn bè cũng đều là vài bạn xấu, bọn họ lấy hắn cầm đầu, mỗi ngày đều thổi phòng lẫn nhau.
Được thổi phồng nhiều nhất là Giang Lộ.
Trong đó nổi bật nhất chính là việc Lâm Duyên ưu ái hắn.
Bọn họ nói Lâm Duyên là chó liếʍ của hắn.
Bọn họ nói, Lâm Duyên không thể nào rời khỏi hắn, cô thích hắn đến vậy.
Thế là Giang Lộ từng chút từng chút thăm dò điểm mấu chốt của Lâm Duyên.
Thái độ của hắn đối với cô đã thay đổi từ thái độ của một tiền bối đáng kính trong công ty thành một người bạn, rồi dần dần phát triển thành như bây giờ.
Lâm Duyên thật sự không rời khỏi hắn.
Chuyến thăm dò của hắn đã thành công.
...
Lâm Duyên nhìn ly nước trái cây kia ngẩn ngơ thật lâu.
Có người từng nói với cô rằng uống rượu có hại cho cơ thể nên ngoại trừ những bữa tiệc rượu, cô thực sự một giọt rượu cũng không uống.
Cô nhìn đám người ở phía bên kia.
Họ đã chuyển sang chủ đề tiếp theo.
Nhưng mùi rượu gay mũi xung quanh không thể bỏ qua.
Lâm Duyên đột nhiên rất muốn về nhà.
Cô giả vờ nhìn vào điện thoại và nói với họ:
"Công ty tôi còn có việc, đi trước đây."
Không ai để ý đến cô.
Cô đợi một lúc, cuối cùng vẫn đi ra khỏi quán bar.
Trên đường người đến người đi, người đi đường vội vội vàng vàng không ai dừng lại, sắc trời dần dần tối lại, Lâm Duyên vô cùng buồn chán đi trên đường cái.
Công ty cũng không có chuyện gì, cô chỉ là không muốn tiếp tục ở lại nơi đó mà thôi.
Đột nhiên, cô chú ý tới người đi đường phía trước đông đúc, dường như xảy ra tai nạn gì đó.
Cô bước lên và hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Trả lời cô là một bà thím xách giỏ thức ăn: "Ai u, xảy ra tai nạn giao thông, không biết người còn có thể sống hay không."
Tai nạn giao thông...
Cô ngẩng đầu nhìn lại.
Máu, tất cả đều là máu......
"Cô gái? Cô gái cô làm sao vậy?"
Trong đầu cô hiện lên một hình ảnh:
Dâu tây dính máu nằm rải rác đầy đất,
Xe tải mất kiểm soát,
Máu bắn tung tóe trên mặt cô,
Cùng với thiếu niên nằm trên mặt đất...
Tất cả tất cả, không có cái nào không làm cho cô sụp đổ.
"Này! Này, cô bình tĩnh một chút!"
"A Tề..."
Lâm Duyên ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân run rẩy, hai tay ôm đầu, ánh mắt trống rỗng, miệng vẫn thì thào "A Tề" và "Máu"
Người an ủi cô là một phụ nữ trẻ.
Chờ đến khi Lâm Duyên tỉnh táo lại, cô đã bị đưa ra khỏi hiện trường tai nạn giao thông, mà người phụ nữ trẻ tuổi kia vẫn ở bên cô.
Người phụ nữ rất xinh đẹp, vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
Lâm Duyên nhìn cô ấy, hoảng hốt một chút.
"Tôi không sao...... Cám ơn."
"Có phải cô... bị PTSD không?"
PTSD
Rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
"Đừng sợ, tôi tên là Tô Trân Trân, là bác sĩ tâm lý."