Chương 2

Phó Trác cuối cùng cũng không thể để tôi chết được, gọi bác sĩ riêng đến xử lý vết thương cho tôi.

Tôi nằm nhắm mắt dưỡng thần sau đó tiếp nhận kí ức của thân thể này.

Cô ấy là Thẩm Dịch An, năm nay 21 tuổi, là một ngôi sao hạng hai.

Trong một buổi họp mặt thương mại, Thẩm Dịch An bị gọi đi bồi rượu trong lúc vô tình đυ.ng phải Phó Trác, Phó Trác để ý đến đôi mắt giống tôi của cô ấy, bao nuôi cô ấy.

Nói là bao nuôi nhưng thật ra Thẩm Dịch An cũng giống như tôi lúc trước, là tình nhân.

Phó Trác thỉnh thoảng uống say mới đến tìm cô ấy, thái độ đối với cô ấy cũng rất kém cỏi.

Trong trí nhớ của Thẩm Dịch An, lúc ở chung, Phó Trác luôn lẳng lặng nhìn cô, không cho cô nói chuyện.

Nói chuyện sẽ không giống cô ấy nữa.

Hắn nói thế.

Nhưng mà Thẩm Dịch An lại không phải là tôi, lòng dạ cô ấy thâm sâu, luôn muốn leo cao, chịu không nổi cảnh bị coi là thế thân không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Cô ấy muốn làm chính thất, nắm Phó Trác chân chính trong tay.

Vì thế cô ấy thường xuyên tìm đường chết, uy hϊếp Phó Trác nếu không đến thăm cô ấy sẽ tự sát.

Lúc trước Thẩm Dịch An đã thử uống thuốc ngủ, lên lầu 38 uy hϊếp Phó Trác sẽ nhảy lầu, lần này là cắt cổ tay.

Chỉ là lần này không giống mấy lần trước, cô ấy uống rượu, lúc cắt tay chảy máu quá nhiều nên đã mất mạng thật sự!

Cũng làm cho tôi - cô hồn lưu lại nhân gian ba năm - tiến nhập vào thân thể của cô ấy, thay thế cô ấy sống sót.

"Đây là lần thứ mấy?"

Bác sĩ đeo kính gọng vàng bất đắc dĩ nói:

"Còn như vậy tôi sẽ tính tiền tăng ca."

Phó Trác đứng ở một bên quét mắt nhìn tôi một cái, lạnh lùng nói:

"Không có lần sau, còn như vậy nữa cứ để cho cô ấy chết là được rồi."

……

Nói thì nói như vậy, buổi tối Phó Trác vẫn ở lại.

Đêm đã khuya, rốt cuộc tôi vẫn không nhịn được khẽ nhúc nhích thân thể, quay lại nhìn Phó Trác.

So với ba năm trước, hắn thay đổi không ít.

Sự nhiệt thành lúc trước không còn nữa thay vào đó là sự cẩn trọng và trưởng thành hơn.

Rõ ràng cấm là khuôn mặt ấy, nhưng khí chất đã hoàn toàn thay đổi.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi đi xe đạp phía trước, hắn chạy như điên theo tôi năm con phố, thở hổn hển chặn xe của tôi, cau mày biểu tình hung ác.

Không giống như là đến làm quen, ngược lại giống như là đến ăn cướp.

Sau đó hắn ngẩng đầu lên, trên cái trán thấm đẫm mồ hôi, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng bóng.

"Này, để lại phương thức liên lạc đi!"

Lúc ấy tôi bị dọa hết hồn, luôn cảm giác nếu tôi nói không, hắn nhất định sẽ đánh tôi, nơm nớp lo sợ cho anh ta số.

Phó Trác rất biết cách tán tỉnh, tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt không tốt đẹp lắm, nhưng sau đó hắn đối xử với tôi rất tốt.

Hắn sẽ dẫn tôi đi ngắm bướm trong thung lũng bươm bướm, dắt tay tản bộ dưới ánh sáng của màn đêm, còn có thể ôm tôi nhảy dù từ sau lưng, lớn tiếng hỏi tôi có thể ở bên cạnh hắn hay không.

Khi đó hắn mới hơn 20 tuổi, bá đạo lại ngây thơ.

"Em dám không đồng ý, tôi sẽ không bung dù, chúng ta cùng nhau ngã chết càng tốt!"

Ở bên tai tiếng gió gào thét, tôi còn nghe được cả tiếng trái tim cuồng nhiệt của mình.

Cũng không biết là sợ hãi hay là động tâm.

Đầu óc tôi trống rỗng, trên mặt nóng bừng.

"Được!"

Lúc yêu đương cuồng nhiệt là khoảnh khắc tốt đẹp nhất, Phó Trác tuy rằng tính tình có chút kiêu ngạo nhưng đối với tôi cẩn thân nuông chiều.

Khi đó tôi thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.

Có đôi khi tôi thậm chí hạnh phúc đến mức cảm giác mấy ngày bày đều là trộm được, sớm muộn gì cũng có một ngày phải trả lại.

Tôi không nghĩ tới, điều đó lại là sự thật trong tương lai.

Sau này tôi mới hiểu được, loại người xuất thân như Phó Trác trong mắt bọn họ lợi ích mới là số một, tình cảm chẳng qua là gia vị điều hòa cuộc sống.

Không cần thiết.

Hắn có thể thay đổi trạng thái cho phù hợp với từng kiểu người, trong đoạn tình cảm này chỉ có tôi ngờ nghệch nghiêm túc.

Chúng tôi ở bên nhau gần năm năm, hắn biểu hiện rất mãnh liệt, nhưng tuyệt đối không đề cập đến việc cưới hỏi.

Mỗi lần tôi hỏi hắn, đều bị hắn trả lời qua loa lấy lệ.

Bây giờ tôi mới nhìn rõ khi đó ánh mắt của hắn, trông như thâm tình, thực ra ở phía sau có bao nhiêu khinh miệt cười nhạo.

Dường như đang nói với tôi, đừng mơ tưởng.

Hắn là đại thiếu gia nhà họ Phó, làm sao có thể kết hôn với cô gái quê mùa như tôi, cũng chỉ có tôi ngu ngốc mới có thể tin chuyện cuộc sống đôi khi sẽ có truyện cổ tích xảy ra.

Chỉ là khi đó trong lòng tôi chỉ có hắn, không thấy rõ điều này.

Nói ra thì buồn cười, tin Phó Trác đính hôn tôi nhìn thấy trên mạng.

Ngày sinh nhật hắn, tin tức hắn cùng Trương Nhược Tĩnh đính hôn trực tiếp bùng nổ.

Trai tài gái sắc, trên mạng ùn ùn kéo đến tiếng trầm trồ khen ngợi.

Tôi đã quên ngày đó về tôi về nhà như thế nào, chỉ nhớ lúc về nhà đã thấy Phó Trác ngồi trên sô pha, cười vẫy tay với tôi ý bảo tôi ngồi lên đùi hắn.

Giống như không hề có chuyện gì xảy ra.

Tôi nhìn anh ta và hỏi anh ta những gì đang xảy ra trên mạng.

Tôi nghĩ, có lẽ là hiểu lầm không chừng.

Hắn yêu tôi như vậy, sao lại đính hôn với người khác được?

Phó Trác lại không quan tâm nói: "Hôn nhân thương mại mà, em biết đấy, làm ăn đến trình độ này của chúng ta đều cần mấy người bạn hợp tác."

Hắn nói không thèm để ý, tôi khàn giọng nói:

"Vậy tôi thì sao? Tôi là gì?"

Phó Trác cười đùa kéo tôi ngồi lên đùi hắn, dùng ngón tay móc tóc tôi thưởng thức.

Ngày xưa, tôi rất thích loại động tác nhỏ thân mật này của hắn, tôi có thể cảm thấy tình yêu của hắn đối với tôi.

Nhưng hôm nay, những điều hắn nói bên tai khiến tôi chỉ cảm thấy cả người rét run.

"Chúng ta vẫn ở bên nhau mà."

Lúc này tôi mới hiểu được, thì ra vai diễn hắn ấy để lại cho tôi gọi là "tình nhân".

Cái loại không thể lộ ra ánh sáng.

Giọng tôi bắt đầu run rẩy: "Phó Trác, vậy con của chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Chuyện có con tôi vốn định làm quà sinh nhật cho hắn, lúc ấy tôi cho rằng chúng tôi yêu nhau như vậy, Phó Trác nhất định sẽ rất thích đứa bé này.

"Con nào?"

Phó Trác hơi nhíu mày, không thèm để ý dỗ dành tôi, "Chúng ta không cần con, anh không hy vọng có một thằng nhóc thối tranh giành em với anh, chỉ có hai chúng ta cũng rất tốt mà."

"Anh và Trương Nhược Tĩnh thì sao?"

Tôi thấp giọng nói: "Hai người cũng không muốn có con sao?"

Phó Trác bị tôi truy hỏi có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích:

"Anh cần một người thừa kế, nhưng mà em yên tâm, anh thật sự không thích cô ta. Anh sẽ thể thường xuyên trở về với em."

Tôi ngây ra trong chốc lát, che mặt cười khổ.

Tôi hiểu rồi.

"Không phải anh không cần con, chỉ là không cần đứa con của tôi."

Phó Trác nhíu mày lấy tay ôm lấy tôi: "Nói bừa cái gì, em có thể ngoan một chút hay không, tôi ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn đã mệt chết rồi."

Lúc đó hắn vẫn dỗ dành tôi, nghĩ rằng tôi sẽ ngoan ngoãn chấp nhận như mọi lần trước.

Chấp nhận mọi quyết định của hắn.

Trong một buổi họp kinh doanh, tôi đã nhờ sếp đưa tôi đến đơn vị khác.

Lúc đó tôi đã hạ quyết tâm phải rời xa Phó Trác, nhưng tôi vẫn muốn nhìn xem cô gái cuối cùng kết hôn với Phó Trác trông như thế nào.

Tôi không có ác ý gì, chỉ là rất hâm mộ cô ấy.

Đến bữa tiệc, tôi liếc mắt một cái đã thấy được Phó Trác và Trương Nhược Tĩnh.

Cô ấy so với ảnh chụp trên mạng còn đẹp hơn nhiều, cả người đều là sự cao quý, da trắng mỹ mạo, dáng người yểu điệu, đứng ở dưới đèn chùm thủy tinh lóng lánh có chút chói mắt.

Đứng ở bên Phó Trác, thật giống như hoàng tử và công chúa trong bữa tiệc.

Tôi cười với Phó Trác, nhưng mặt anh ta lại sầm xuống, nụ cười trong nháy mắt biến mất.

Lúc đi ngang qua bên cạnh tôi, hắn nhìn không chớp mắt, giống như chưa nhận ra tôi là ai.

Ngược lại Trương Nhược Tĩnh chú ý tới tôi, cười hỏi Phó Trác:

"Anh yêu, cô ấy là ai? Em thấy anh vẫn nhìn chằm chằm cô ấy."

Phó Trác quét mắt nhìn tôi một cái, trong mắt toát ra một tia khinh thường.

"Không biết, không hiểu sao loại người này lại vào đây được, lát nữa tôi sẽ bảo bảo an đuổi cô ta ra ngoài."

"Mau đi thôi, chúng ta còn phải đi mời rượu nữa."

Đôi môi đỏ mọng của Trương Nhược Tĩnh gợi lên một nụ cười châm chọc, kéo Phó Trác đi xa.

Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, cảm giác lạnh thấu xương theo sống lưng của tôi leo lên, tôi nhìn người đàn ông quen thuộc này, chúng tôi ôm nhau qua bao nhiêu đêm, có thể miêu tả ra mỗi một đường nét trên cơ thể đối phương.

Nhưng hiện tại, hắn lại xa lạ đến mức khiến tôi không nhận ra nổi.

Buổi tối lúc về nhà, Phó Trác lần đầu tiên nổi giận với tôi, hắn kìm chặt cánh tay tôi tức giận chất vấn tôi:

"Hứa Hân, con mẹ nó anh thật không nghĩ tới em là loại người này, em cho rằng ép anh như vậy anh sẽ cưới em sao?"

"Em có biết hôm nay nếu bị chụp ảnh truyền thông sẽ nói như thế nào không, giá cổ phiếu của công ty sẽ giảm mạnh!"

Tôi há miệng, nhẹ giọng nói: "Em không... em chỉ là..."

Tôi chỉ muốn xem cô gái sẽ lấy anh trông như thế nào.

Ngay cả khi điều đó sẽ khiến tôi đau đớn.

Phó Trác dưới cơn thịnh nộ lại không nghe tôi nói hết, con ngươi đen kịt của hắn nhìn chòng chọc vào tôi, nói không lựa từ:

"Cô cũng không nhìn xem mình có xứng hay không!"

"Hứa Hân, con mẹ nó chúng ta căn bản không phải là người cùng một thế giới!"

Hắn phẫn nộ rống xong, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.

"Ồ..." Tôi muốn cười, khóe miệng giật giật, nhưng làm thế nào cũng không cười nổi.

Tôi chỉ cảm thấy ngực thắt lại khiến tôi không thể hô hấp, trước mắt dần dần mờ mịt hơi nước một mảnh mơ hồ.

Thì ra là như vậy.

Thì ra là......

Trong lòng hắn, tôi chính là loại người vì gả vào hào môn không từ thủ đoạn.

Thì ra hắn cảm thấy chúng ta ngay từ đầu đã không phải người của một thế giới.

Vậy mấy năm nay thân mật khăng khít thì tính là cái gì đây?

Trò đùa à?

Phó Trác phiền não xoa xoa tóc, nhấc chân đạp ngã một cái ghế.

Rầm!

Đêm đó lúc tôi thu dọn hành lý rời khỏi nhà, Phó Trác không ngăn tôi lại.

Hắn chỉ lạnh lùng ngồi trên sô pha, ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt bố thí, trong mắt chỉ có châm chọc.

Đại khái cảm thấy tôi chắc đang giở trò gì đó, cùng hắn lạt mềm buộc chặt.

Tôi muốn nói chuyện với anh ta, cuối cùng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không còn gì để nói, nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.

Tối hôm đó, tôi bị người ta hành hạ đến chết trong rừng cây gần công viên nhỏ, thi thể bị ném vào trong hồ cảnh quan.

------