Chương 1

Tôi theo Phó Trác năm năm, nhưng chỉ có thể làm một con chim hoàng yến không được lộ ra ánh sáng.

Anh ta đính hôn với một cô gái môn đăng hộ đối, sau đó khinh miệt nói với tôi, tôi không xứng với anh ta.

Nhưng sau khi tôi chết, Phó Trác lại giống như phát điên, còn tìm một tình nhân diện mạo rất giống tôi làm thế thân.

Kết quả trời xui đất khiến, linh hồn tôi lại nhập vào người tình nhân này.

Tôi trở thành người thay thế cho chính mình.

------------

Ba năm sau khi chết, tàn hồn của tôi không còn nơi nào để đi, bị một lực hút kỳ lạ hút vào một cô gái.

Sau khi mở mắt tôi mới phát hiện thân thể này yếu đuối như thế nào, trên cổ tay chảy máu đầy đất, thậm chí ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có.

Nghỉ ngơi thật lâu, tôi mới chậm rãi chống đỡ thân thể, bốn phía trong phòng ngủ đều ảm đạm, chăn lông màu xám bị ánh đèn màu cam chiếu lên ấm áp nhàn nhạt, chỉ là trong đêm yên tĩnh này vẫn có vẻ thập phần tịch mịch.

Đang thất thần, bỗng nhiên có tiếng mở cửa, tiếng bước chân dồn dập đẩy cửa xông vào.

Tôi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt như mực của Phó Trác, cả người chấn động!

Rõ ràng tôi đã chết ba năm, làm sao có thể......

Phó Trác sắc mặt âm trầm, cũng không để ý vết thương trên tay tôi, tiến lên nắm cằm tôi:

"Tôi đã cảnh báo cô không được chơi trò này nữa"

"Cô may mắn có đôi mắt giống cô ấy, nếu không tôi sẽ chẳng bao giờ để ý đến sống chết của cô!"

Cằm bị hắn bóp đau nhức, nhưng tôi quá mức khϊếp sợ, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không biết nên phản ứng như thế nào.

Phó Trác nhìn thấy ánh mắt của tôi, dường như bị đâm một cái, thân thể cao lớn lại có chút lảo đảo.

Lập tức vẻ mặt hắn càng thêm hung ác:

"Đừng có bày ra vẻ mặt này, cô chẳng qua chỉ là một thế thân, làm sao có thể giống cô ấy được?"

Biểu cảm của tôi không thay đổi, hắn ngược lại giống như bị phỏng tay lui ra phía sau, chật vật đóng cửa đi ra ngoài.

Tình huống gì đây?

Tôi cắn răng đứng dậy, với tới chiếc gương nhỏ trên bàn lấy ra soi...

Cô gái trong gương rất xinh đẹp.

Khuôn mặt to bằng bàn tay, ngũ quan tinh xảo, chỉ là mất đi huyết sắc có chút tái nhợt.

Nhưng mà làm cho tôi nhịn không được cả người rét run chính là đôi mắt kia!

Đôi mắt gần như giống hệt tôi kia, mí mắt mỏng manh phiếm hồng phấn, khóe mắt hơi nhếch lên.

Trước đây lúc thân mật, Phó Trác rất thích ép tôi nhìn hắn, sau đó hắn cúi người hôn mí mắt tôi, khàn khàn nói:

"Hân Hân, ánh mắt của em thật đẹp."

Nhưng mà cho dù ai chết ba năm lại nhìn thấy đôi mắt giống mình như đúc này, sống lưng đều sẽ phát lạnh.

Tôi đột nhiên nhớ tới câu nói vừa rồi của Phó Trác.

"Cô may mắn có đôi mắt giống cô ấy."

"Cô chẳng qua chỉ là một thế thân...!"

Tôi đột nhiên cảm thấy hoang đường tột đỉnh, "cô" mà hắn nói......

Là tôi phải không?

Chết ba năm, quanh đi quẩn lại, tôi lại trở về bên cạnh Phó Trác.