Tôi mất trí nhớ, nhớ rõ tất cả mọi người, lại duy nhất quên hắn. Vẻ mặt hắn bất đắc dĩ: "Khương Tầm, mặc kệ em quên thật hay quên giả, anh thật sự chỉ coi em là em gái." Tôi gật đầu, trong lòng mừng t …
Tôi mất trí nhớ, nhớ rõ tất cả mọi người, lại duy nhất quên hắn.
Vẻ mặt hắn bất đắc dĩ: "Khương Tầm, mặc kệ em quên thật hay quên giả, anh thật sự chỉ coi em là em gái."
Tôi gật đầu, trong lòng mừng thầm, có thêm một người anh trai nuôi, ngày lễ ngày tết lại có thêm một bao lì xì lớn rồi.
Vì tiền lì xì, mỗi lần gặp mặt tôi đều ngọt ngào gọi một tiếng: "Anh ơi."
Sau đó hắn lại ở trước mặt tôi, ôm mặt khóc thành tiếng: "Xin em đó, đừng gọi anh là anh nữa, cũng đừng hẹn hò với người khác."
Tròi ơi bộ này đọc cười xỉu, nhất là cái chương tập lái xe ý, cười chết tui