Chương 12

Vân Thiên Yên Vũ (Phan Như Hảo)

Ở bên trên vách đá, cả bọn kia cũng đang bắt đầu ồn ào :

"Bọn chúng nhảy xuống bên dưới rồi."

"Mau tìm đường xuống bên dưới."

Thái Yên nằm trên đá cuội định thϊếp đi, nhưng lại nhớ ra vẫn còn đang bị truy đuổi, liền vô lực ngồi dậy bò lại chỗ của Từ Tiểu Chương.

Vừa nãy rơi xuống nước từ độ cao cũng khá,may là diện tích tiếp xúc ít nên mới không bị thương. Cái người này cũng không biết từ nơi nào ra liền kéo y chạy. Xem chừng là đã bám đuôi lên đảo. Nghĩ muốn oán trách, mắt lại chạm phải mũi ám tiễn nhỏ còn cắm lên vai người nọ, nhất thời bao nhiêu tức giận trong lòng Thái Yên cũng đều tan biến.

Người nọ sắc mặt trắng bệch, lọn tóc ướt nhẹp dính loạn xạ lên mặt trông vô cùng nhếch nhác mà hôn mê. Thái Yên vội vàng kiểm tra hơi thở, phát hiện đối phương đã ngừng thở.

Trong lòng hẫng một cái, vô cùng căng thẳng gấp gáp đỡ đầu của Từ Tiểu Chương ngửa ra, mở miệng nàng ta ra xem có dị vật gì không. Sau đó một tay đặt lên trán nàng, bịt mũi nàng bằng ngón trỏ và ngón cái, hít một hơi sâu rồi cúi xuống áp miệng vào miệng Từ Tiểu Chương thổi hai ba hơi. Vẫn chưa có dấu hiệu gì, lại tiếp tục hô hấp nhân tạo. Khẳng đến lúc sau cuối cùng cũng có hơi thở trở lại.

Thái Yên thở phào, cúi người bế Từ Tiểu Chương lên, lúc đầu có chút loạng choạng nhưng gắng vẫn được. Y đem nàng di chuyển vào bên trong hang dưới vách đá. Nơi đây toàn đá là đá, không có nổi một cành cây khô. Không thể đốt lửa, Thái Yên chỉ đành giải khai y phục ướt ra trước.

Vừa nãy rơi xuống nước cũng khiến lớp điểm trang trên mặt nhòe, bị y lấy y phục lau đi. Xem xét xung quanh nơi này là hang động yên tĩnh không một bóng người, Thái Yên liền đem bộ y phục rườm rà ướt đẫm kia cởi ra hết, chỉ còn mặc nội y. Mái tóc ướt rối cũng cột lên.

Thái Yên ngồi lại kề bên Từ Tiểu Chương, bắt đầu cẩn thận cởi y phục đối phương. Trên vai trắng nõn thế mà lại cắm một ám tiễn xấu xí. Thái Yên suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là dùng sức rút ám tiễn ra, dùng một chút nước rửa qua vết thương, cuối cùng là xé lấy vài mảnh vải trên y phục mình băng lại cho đối phương.

Thái Yên xem hang động to lớn, hẵng chừng vẫn có thể kéo dài một chút liền tranh thủ để y phục ráo nước một chút và chờ Từ Tiểu Chương tỉnh dậy.

Thế nhưng cả canh giờ trôi qua, Từ Tiểu Chương vẫn chưa tỉnh dậy, thân thể còn có dấu hiệu nóng lên. Thái Yên liền lấy khăn tay nhúng nước đắp lên trán cho nàng ta.

Tuy là Từ Tiểu Chương đối với Thái Yên có chút phiền thật, ba lần bảy lượt đều bám theo đuôi. Y nương tình nhưng lại không biết điều. Lại nhớ đến đối phương nói rằng thích mình, không biết thật giả nhưng hôm nay đỡ cho y một tiễn, chính là khiến Thái Yên bối rối. Nhìn người nằm kế bên mê man sốt, còn có thân thể run rẩy. Thái Yên sinh lòng trắc ẩn, đem mảnh y phục được coi là khô nhất khoác vào cho nàng ta.

Lại chờ thêm một lúc, trời đã hơi âm u, Từ Tiểu Chương cũng miễn cưỡng tỉnh dậy. Nàng ta dường như còn đang mơ hồ :

"Đại nhân?"

Thái Yên vừa nghe tiếng gọi liền quay lại, thấy nàng ta chật vật ngồi dậy liền tiến lại đỡ. Từ Tiểu Chương yếu ớt trực tiếp ngã vào vai Thái Yên, mà y cũng không có đẩy nàng ta ra.

"Chúng ta đang trong hang động dưới vách đá. Nếu ngươi đã tỉnh, vậy mau đi ra ngoài."

"Ân. " Từ Tiểu Chương chống tay lên mặt đá cố gắng di chuyển, bỗng nhìn Thái Yên hỏi, "Thừa tướng, người không lạnh sao?"

Ra là nãy giờ Thái Yên vẫn chỉ mặc mỗi nội y, che mỗi vùng ngực. Y nghĩ cả hai đều là nữ nhân, cũng không đến nỗi quá không lễ nghi.

"Ừ, để ta đi lấy y phục."

Thái Yên đi lại tìm y phục của bản thân, chỉ mới khô một nửa nhưng thôi kệ, liền khoác vào. Từ Tiểu Chương ngồi đằng sau chăm chú nhìn, không nhịn nổi tò mò hỏi :

"Hình xăm đó của người là?"

Tay đang mặc y phục của Thái Yên có dừng lại một chút, y nói : "Đó là Đạp Hỏa Kì Lân."

Kì thực y biết Từ Tiểu Chương thích mình nhưng sẵn sàng phơi bày thân thể vì...thân là nữ nhân nhưng trên người vô số sẹo, còn có cả hình xăm, như vậy còn có thể thích sao?

Thái Yên chỉ mặc thêm một lớp trung y, và một cái khoác ngoài, còn lại đều đem đưa cho Từ Tiểu Chương. Nàng ta vẫn chưa hạ sốt. Khoác thêm mấy lớp y phục, Từ Tiểu Chương yếu ớt cười, con ngươi long lanh như sáng nhẹ nhìn Thái Yên như chảy ra suối tình.

Ban đầu Thái Yên dự định chỉ cần đỡ Từ Tiểu Chương thôi thì cả hai sẽ ra ngoài được, nhưng nàng ta quá yếu, đi được vài bước lại choáng váng đổ nhào.

"Tiểu nữ thật phiền thừa tướng đại nhân. Là tại hôm trước bị người kia trong khách điếm đánh còn thương..."

Thái Yên mới nhớ ra lúc đó hình như nàng ta còn nôn ra máu. Nhất thời cũng không nói nhiều lời, liền đem nàng ta cõng lên lưng tiếp tục đi. Mặc dù Từ Tiểu Chương cũng có từ chối nhưng là vẫn bị Thái Yên một mực cõng đi. Bởi vì đang cõng trên lưng, nên Thái Yên không hề thấy vẻ mặt vui vẻ hạnh phúc của nàng ta ghé vào vai y thì thầm :

"Cảm ơn người."

Hang động khá sâu, địa hình cũng trắc trở hệt như những thứ thường thấy về hòn đảo này. Đi một lúc từ địa hình còn tốt đến gập gềnh, chân và tay của Thái Yên đều đang gồng lên, trán y cũng có một tầng mồ hôi nhỏ.Vẫn còn may là hang khá rộng nên thoáng khí. Dù đối với nữ tử bình thường có phần hơn nhưng cõng một người đi lâu cũng sẽ mệt, Thái Yên chính là nửa câu cũng không than.

Y lại cảm thấy người kia như đang dựa vào lưng y, đôi tay vòng qua trước cổ y cũng đang dần buông thõng, nhiệt độ đằng sau lưng truyền đến cho y biết cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Giọng nói dường như vô lực lại có chút xa xăm cất lên :

"Đại nhân, người có thể cho tiểu nữ biết tên của người được không? "

"Là Thái Yên. "

----

Có thể sẽ có ai đó kiểu : Ủa zạy "Thế Lan" là cái jztr?

Hẻo : Cứ từ từ đã lào :v

Vân Thiên Yên Vũ (Phan Như Hảo)