Chương 5: Thoát khỏi tay Lang Kiêu

Đào Mật không biết Lang Kiêu đã bỏ qua cho mình chưa, khi tắm rửa xong, cô liền vứt đi chiếc qυầи ɭóŧ, chỉ mặc lại quần giữ ấm và quần jean, cùng với cái áo lông của mình. Rồi ngay lập tức rời khỏi phòng mà không nói lời nào với Lang Kiêu.

Vừa lúc mở cửa thì Lang Kiêu gọi cô lại, Đào Mật cúi đầu đứng ở cửa, không lên tiếng, cũng không quay đầu lại.

Lang Kiêu đưa tới một hộp thuốc “Thuốc tránh thai, nhớ đọc kỹ hướng dẫn trước khi uống” . Hắn còn đưa thêm một xấp tiền thật dày.

Đào Mật nhớ rõ, kiếp trước cũng là như vậy, nhưng bản thân lúc đó quá ngu ngốc, còn không tắm rửa qua, liền chỉ mặc quần áo rồi bỏ chạy ra ngoài. Sau khi rời khỏi khách sạn mới phát hiện không mang theo tiền, bóp tiền của bản thân hình như trước khi đi WC đã nhờ bạn trông hộ. Trời còn chưa sáng, lại còn mơ hồ không biết đây là nơi nào, cô chỉ có thể cuốc bộ trên đường, đến khi về gần đến trường, trời cũng đã sáng, liền xin 1 tệ của cô chủ sạp báo để ngồi xe bus về ký túc xá.

Lần này Đào Mật đã sớm thông minh ra, vì vậy liền nhận lấy hộp thuốc và một ít tiền, còn nói “Tôi sẽ tự gọi taxi” sau đó đóng cửa và rời đi.

Lên xe taxi, biết được bây giờ là 4 giờ sáng, Đào Mật thở phào nhẹ nhõm, cô nhớ rõ, các bạn mình sẽ xem phim ca hát đến 6h sáng. Bây giờ cô trở về, chỉ cần chờ một chút là dì quản lý đã mở cửa ký túc xá rồi, về phòng sửa soạn một chút, các bạn trở về, cô có thể giải thích vì uống nhiều quá nên tối qua về sớm nghỉ ngơi.

Kiếp trước, vì ngay từ đầu Đào Mật đã mất đi tử ©υиɠ, về sau cô cũng không dùng biện pháp tránh thai nào, nên cô cũng không biết còn có thuốc tránh thai sau khi quan hệ tìиɧ ɖu͙©.

Sau khi đọc rõ hướng dẫn sử dụng thuốc tránh thai, cô liền đem bao thuốc xé đi, lại hỏi xin bác tài xế trang giấy để bọc viên thuốc lại. Hiện tại không có nước, chỉ có thể chờ trở về ký túc xá thì uống sau.

Mọi việc sau đó đều khớp với tính toán của Đào Mật, về ký túc uống thuốc, nằm ngủ một chút, các bạn cũng về tới phòng, mọi người cười nói đùa giỡn, dọn dẹp đồ đạc rồi chào tạm biệt nhau để về nhà đón năm mới. Đào Mật còn mua thêm que thử thai và kem che khuyết điểm trước khi về nhà. Cô cẩn thận đọc rõ hướng dẫn sử dụng que thử thai, xé hộp vứt đi, còn que thử thì bao lại trong tờ giấy trắng, và kẹp vào cuốn sách tiếng anh. Kem che khuyết điểm thì bôi lên cổ đế giấu đi dấu hôn.

Trên đường về nhà, vừa nhắn tin cho bố, vừa thưởng thức khung cảnh bên đường, tâm tình của Đào Mật cảm thấy thật tốt. Cuối cùng ông trời cũng cho cô một cơ hội, tuy hơi chậm nhưng vẫn đỡ hơn là không có! Loại cảm giác này không khác gì là chết đi rồi sống lại.

Nhà của Đào Mật cách trường học không xa, ngồi taxi khoảng 5 6 tiếng đã về đến nhà.

Gia đình của Đào Mật cũng không xem là viên mãn, khi cô còn rất nhỏ thì bố mẹ đã ly dị rồi, Đào Mật theo bố, thường xuyên trải qua cuộc sống ăn không ngon, mặc không đẹp. Về sau bố Đào Mật đi thêm bước nữa, cuộc sống mới đỡ hơn trước. Nhưng Đào Mật lại bắt đầu cảm thấy tự ti, vì mẹ kế mang theo một đứa con gái riêng hơn nàng hai tuổi, mà chuyện gì làm cũng tốt hơn so với Đào Mật (con người ta :(( trong truyền thuyết).

Cô chị kế này hướng ngoại hơn Đào Mật, học giỏi hơn cô, làm nũng giỏi hơn cô, vóc dáng cao hơn cô, chị ấy còn biết khiêu vũ ca hát, mà Đào Mật chỉ biết vẽ tranh. Có khách tới nhà chơi, chị cô sẽ hát một bài, còn Đào Mật sẽ nói để cháu vẽ một bức tranh. Haizzz ai mà đủ kiên nhẫn để nhìn một đứa nhóc mười tuổi vẽ tranh cơ chứ?

Mẹ kế và chị gái đều là người hướng ngoại. Còn Đào Mật và bố lại là người hướng nội, bố Đào Mật còn không biểu lộ được tình thương của mình với con gái nhỏ. Càng khiến Đào Mật cảm thấy mọi người đều yêu thương chị gái, mà không có ai yêu thương mình.

Loại cảm giác này mãi đến khi lên đại học, cô mới có thể suy nghĩ thoáng hơn mà bỏ qua.

Còn bây giờ khi đã trọng sinh lại kiếp này, Đào Mật đã biết dụng tâm cảm nhận được tình yêu thương từ người thân trong gia đình. Bố không phải là không yêu cô, mà chỉ là nóng giận nhất thời. Về sau khi Đào Mật trở thành tình nhân của Lang Kiêu, bố cô vẫn cố gắng tìm đến cô nhiều lần, nói sẽ tìm cho cô một công việc tạm thời, còn muốn cô về nhà. Đáng tiếc khi đó Đào Mật đã nản lòng thoái chí, tinh thần hoảng hốt, không nghe ra tâm ý trong lời của bố.

Còn mẹ và chị kế, tuy không phải là ruột thịt, nhưng ít ra cũng không khi dễ cô, không tức giận với cô. Là do chính bản thân cô sinh ra cảm giác tự ti. Thậm chí khi còn bé, chị gái còn thường xuyên giảng bài cho Đào Mật.

Gia đình này mặc dù không hoàn mỹ, nhưng cũng không thiếu cảm giác ấm áp của tình thân.