Đào Mật vẫn nhớ rõ lời nói của Lang Kiêu..., không đủ to, không đủ dài, thì không thể thoả mãn cô được,...Thỉnh thoảng, cô mừng rỡ vì kiếp này không bị Lăng Kiêu huỷ hoại, nhưng thân thể của cô vẫn bị Lăng Kiêu dưỡng thành khó thoả mãn. Trong lúc Đào Mật đang thủ da^ʍ, thì Lang Kiêu đang ở tại quán bar xem vũ nữ nhảy khoả thân.
Mấy anh em của hắn, ai cũng đang ôm một cô em, Lang Kiêu ngược lại, nhàm chán ngồi một mình uống rượu.
"Như thế nào? mấy em này đều không lọt vào được mắt xanh của Lang thiếu?" Chú của Liễu Tiếu Sinh, Liễu Bân hỏi.
Lang Kiêu không nói lời nào, xem như cam chịu.
"Tống Tử đâu? Sao không thấy cậu mang theo?"
"Mang theo cô ta thì sao mà chơi đùa tận hứng được?" Lang Kiêu hỏi lại.
"Cậu gọi cô ta ra đi, tôi dẫn cậu đến chỗ này chơi, đảm bảo thú vị"
"Tại sao phải gọi cô ta?"
"Cậu từng nghe qua, câu lạc bộ đổi vợ?"
"Tôi chưa kết hôn, lại không phải hội viên."
" Haha không sao, tôi dẫn cậu đi, tôi cũng đã kết hôn đâu! Lần trước tôi tuỳ tiện dẫn theo một cô gái tới, bọn họ làm sao biết vợ cậu là ai!"
"Cậu đã đi rồi? Nếu cậu không mang theo vợ, nghĩa là người khác mang tới cũng là vợ giả."
"Đương nhiên, bên trong khẳng định là giả. Nhưng người ở câu lạc bộ cũng tinh lắm, nếu người cậu mang tới mà không đạt tới trình độ ngon lành cành đào thì làm gì họ cho vào cửa."
"Thú vị lắm sao?"
Liễu Bân cười nhưng không nói.
Lang Kiêu cảm thấy hứng thú, bên gọi ra một cô vũ nữ xinh đẹp, "Gọi Tống Tử đến mất thời gian lắm, mang theo cô này đi. Nếu vào được thì vào, không vào được thì bỏ qua đi."
Nói xong rồi, hắn và Liễu Bân lái xe hướng về ngoại ô thành phố.
"Kỳ thật," Liễu Bân nói "Cũng không thấy câu lạc bộ đó có gì tốt, nhưng khi nghĩ đó là vợ của người khác, thì khi chơi cũng có vài phần hứng thú."
Nói trắng ra, chính là đi tìm kí©h thí©ɧ.
"Thời điểm chọn lựa, nên nhìn kỹ một chút, đừng chọn trúng hàng giả quá."
"Làm thế nào để nhận ra?" Lang Kiêu hỏi.
"Cậu xem hai người mà chúng ta mang đi nè, khi đến đó, nếu không có chút bộ dạng không tình nguyện, thì đó là giả dối."
Nữ nhân do Liễu Bân mang theo lập tức nói hờn dỗi "Liễu thiếu! Anh thật là xấu xa đó mà!"
"Cho nên. em gái à, đến lúc đó, em phải giả bộ không tình nguyện đó!" Liễu Bân cười nói, rút tiền ra ném cho cô gái, "Hai người cầm lấy chia ra đi."
Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ là một khách sạn nho nhỏ, không có chút hình dạng nào của một câu lạc bộ. Chỉ có điều, bốn phía đều đậu các loại xe hơi sang trọng.
Liễu Bân đưa ra thẻ hội viên, tên bảo vệ mang bộ dạng áo mũ chỉnh tề, đánh giá nữ nhân sau lưng họ nửa ngày, mới cho bọn họ tiến vào.
Liễu Bân chọc chọc Lang Kiêu, nhỏ giọng nói, "Cậu xem, tôi nói hai cô nàng giả bộ một chút, là vào được rồi, thấy không?"
Vào đến đại sảnh, từng đôi nam nữ ngồi trên sô pha, biểu cảm trên mặt đám đàn ông đều là kích động và hưng phấn. Mỗi người đều có thẻ ghim vào quần áo của họ, màu hồng cho nữ và màu xanh cho nam, với những con số được viết trên đó.
Liễu Bân và Lang Kiêu cũng ghim con số trên vạt áo của mình.
"Nếu cậu để ý ai, thì trao đổi với người nam đi cùng, phía nam đồng ý thì mới có thể đổi." Liễu Bân nhỏ giọng nói.
"Nếu người nữ không đồng ý?"
"Đã đến đây, thì không còn do các cô ấy quyết định nữa rồi."
Lang Kiêu đánh giá chung quanh, hắn không nghĩ sẽ chọn trúng cặp vợ chồng thật sự, chỉ muốn chơi đùa tí thôi.
"Ông xã, chúng ta tới đây làm gì vậy?" Cô gái Liễu Bân mang theo tỏ vẻ khẩn trương mà hỏi.
"Em quên anh đã nói gì với em sao? Ngoan nào, đến nơi này thì cứ nghe theo anh." Liễu Bân cũng giả bộ lại.
Lúc này, một ông chú tiến tới trước mặt Liễu Bân, nhỏ giọng hỏi "Đổi không, cậu em?"