Đào Mật cúi thấp đầu, Từ Kính Phi hạ một nụ hôn nơi trán cô, rồi dần dần dời đến mắt, gò má, môi.
Những nụ hôn không lưu loát, thuần thục nhưng thật trong sáng, rất khác biệt với Lang Kiêu, luôn là kiểu mãnh liệt, cướp đoạt.
Đào Mật hé môi, thế mà Từ Kính Phi không hiểu được nên không đưa đầu lưỡi vào.
Đào Mật có chút tiếc nuối, mình vậy mà trở nên xấu xa rồi.
Lúc này vang lên tiếng huýt sáo đánh thức hai người, làm hai người bừng tỉnh, nơi này là con đường nhỏ trong trường, rất hiếm khi có người trên con đường này.
Người đó huýt sáo đi ngang qua, Đào Mật đỏ bừng mặt.
Từ Kính Phi ngây ngất cười, nói “Đào Mật, anh rất thích em.”
Đào Mật gật đầu “Ừ, em cũng thích anh.”
“Vậy anh đi về nhé”
“Ừ, anh đi đường cẩn thận nhé.”
“Được,” hắn gãi gãi đầu, “Anh có thể hôn em lần nữa không?”
Đào Mật ngẩng đầu lên, nhìn cậu ta, Từ Kính Phi hơi hoảng, nên lấy tay che mắt cô lại, lúc này mới dám hôn lên cánh môi cô.
Sau khi Kính Phi về, Đào Mật đón xe bus đi. Sau đó cô gọi điện thoại cho Lang Kiêu, nói hắn xuống cổng chung cư đón cô.
Cho đến một ngày, đúng dịp Nguỵ Kiệt ở quán net suốt đêm, Lưu Thanh lại cùng bạn trai cãi nhau, trở về ký túc xá. Đang cần chị em tỷ muội an ủi, không ngờ không có một ai ở ký túc.
Nguỵ Kiệt đi quán net không nói, Đào Mật cũng không có ở ký túc, cô ấy vẫn chưa cùng Từ Kính Phi ở chung với nhau mà?
Cô nàng không yên lòng nên gọi cho Đào Mật, còn mang theo một chút tâm tư hóng hớt chuyện riêng tư của người khác. Tuy nhiên, điện thoại không gọi được.
Cô nàng gọi tiếp cho Từ Kính Phi, “Đào Mật nhà chúng tôi đâu rồi?”
Lúc này đánh dấu sự việc bại lộ.
Sáng sớm, Từ Kính Phi mang theo đôi mắt đỏ ke, đứng ở dưới lầu ký túc xá, đợi cô về “Em đêm qua đã đi đâu?”
Đào Mật hoảng sợ thật sự, may là cậu ta không chờ ở cổng trường, nếu không là đã bắt gặp cô từ trên xe Lang Kiêu đi xuống.
“Anh sao vậy?” Đào Mật trấn định hỏi lại “Sao hai mắt đỏ lên như vậy!”.
“Anh đến quán net tìm em một đêm, điện thoại em cũng không gọi được!”. Nhưng Từ Kính Phi nhìn qua cô, thấy quần áo cô vẫn chỉnh tề, sắc mặt không tệ, có thể thấy được, tối qua cô chắc không đi quán net.
Đào Mật nở nụ cười, “Anh làm em sợ muốn chết, điện thoại em hết pin. Hôm qua chị gái em, Đào Nhuỵ, đến đây. Chị ấy đến công tác, ở một mình trong khách sạn nên hơi sợ, mới gọi em đến ở cùng chị ấy.”
Từ Kính Phi lúc này mới yên lòng, “Em nên nói với anh một tiếng chứ.”
“Em xin lỗi, xin lỗi mà,” Đào Mật bước lên, nhìn qua hai bên, còn sớm nên không có người, cô ôm gương mặt cậu ta, hôn lên, “Lần sau em đi chỗ nào, cũng sẽ nói cho anh biết.”
“Nếu chị em đến, vậy thì để anh mời chị ấy ăn cơm.”
“Nhưng em vẫn chưa nói với gia đình về anh, bố mẹ em không cho phép em yêu đương khi còn đi học.” Đào Mật tỏ vẻ khó xử nói, cô cũng không thể làm cho Đào Nhuỵ từ nơi xa xôi vạn dặm chạy đến đây để che lấp cho cô.
Từ Kính Phi lộ ra bộ dáng đáng thương, “Nhưng anh đều nói với cả gia đình, là anh có bạn gái rồi.”
“Anh là con trái, còn em là con gái, làm sao giống nhau được! Thôi được rồi, như vậy nhé, anh gọi thêm bạn bè của anh, em gọi thêm Lưu Thanh các chị em trong ký túc, rồi nói với chị gái là bạn bè em muốn gặp chị ấy, rồi anh lúc đó cố gắng thể hiện đi nhé!”
Từ Kính Phi cao hứng trở lại, “Anh nhất định sẽ lưu lại ấn tượng tốt cho chị ấy.”
Đào Mật giả bộ lấy điện thoại ra “Chị ơi, giữa trưa chị có rảnh không? Chị có thể đi ăn cơm với em và mấy người bạn được không? Họ nghe chị đến nên muốn chào hỏi. Dạ vâng, vậy em chờ điện thoại chị nhé!” Kỳ thật cô gọi đến tổng đài 10086... bên trong là giọng nữ tự động.
“Chị em nói thế nào?”
“Chị ấy nói để xem lịch trình công tác thế nào, nếu có thời gian thì chị ấy báo lại.”
“Tốt quá” Từ Kính Phi thật cao hứng “Anh đi đặt trước nhà hàng nhé”
“Anh vội gì chứ, nhà hàng bây giờ vẫn chưa mở cửa đâu, anh đó, về ký túc xá ngủ một giấc đi, anh nhìn quầng thâm trên mắt anh kìa.”