Chương 38

Đào Mật thật ra là muốn đi khách sạn ở. Ở nhà Lang Kiêu, cô thấy không quen. Với lại, ở chỗ này, cô cảm thấy rất áy náy với Từ Kính Phi.

Nhưng khi cô nói với Lang Kiêu, hắn lại bác bỏ “Em cứ lại chỗ này, cũng tiện cho việc ăn uống nữa”.

Đào Mật bĩu môi, vấn đề không nằm ở việc ăn uống, anh trai à!

Thêm nữa, ở đây mỗi ngày chỉ biết xem tivi, chờ Lang Kiêu đi làm về, xác thực rất nhàm chán.

Cô định bật bếp nấu cơm, tay nghề của cô không tồi, tuy không thường nấu, nhưng cũng học được mấy món sở trường. Chỉ là, mình nấu xong thì ăn luôn hay chờ Lang Kiêu về ăn? Khoan đã, ai lại đi nấu cơm cho người bỏ thuốc mình.

Trải qua hai ngày nhàm chán, cơn sốt cũng đã hết, đến ngày thứ ba, cô gởi tin nhắn cho Lang Kiêu “Mua giúp em băng vệ sinh hiệu ABC, mua cả hai loại dùng cho ngày và đêm, và cả miếng lót. Một gói 5 miếng, mua hai gói là được. Không tìm thấy siêu nào gần nhà, ở chỗ gì kỳ cục!”

Lang Kiêu đang ngồi trong văn phòng, lấy điện thoại ra xem tin nhắn, liền muốn té xỉu. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nhận được tin nhắn thế này...Hắn hoài nghi cô nói không tìm thấy siêu thị, chỉ là do trên mặt cô còn sưng đỏ, nên không muốn ra cửa thôi.

Hắn định giao việc này cho Chung Cang, nhưng lại lo lắng, nên để tự mình đi, nhưng ...đứng trước quầy băng vệ sinh trong siêu thị để tìm hiệu ABC sao, mặt mũi có chút...

A, đau đầu quá, hắn kêu lên “Chung Cang!”

Chung Cang gõ cửa tiến vào “Cậu chủ, cậu gọi tôi à?”

“Đưa số điện thoại bạn gái cậu cho tôi”

“Gì!”

“Sao đứng sững như vậy?”

“Cậu chủ à, tục ngữ nói, thỏ không ăn cỏ gần hang, thê tử của bằng hữu không thể đυ.ng tới...”

“Điên à! Tôi chỉ muốn nhờ cô ta mua giúp một ít đồ!”

“Hừ, cậu nói cho tôi biết muốn mua gì, tôi sẽ chuyển lời là được.”

Lang Kiêu trừng mắt nhìn Chung Cang, đưa cho hắn xem tin nhắn trên di động của mình.

“Nói với bạn gái cậu, mua xong thì đem đến nhà tôi.”

Chung Cang cũng trợn tròn mắt, bộ dáng thật không thể tin được, trợn tròn thật lâu, đến khi Lang Kiêu vỗ đầu hắn, gầm lên “Còn không mau đi”.

Lang Kiêu cũng có chút buồn bực, hai ngày trước cô sốt, hơn nữa chỗ đó làm quá ác liệt, sưng đỏ không giảm bớt, nên không chạm đến cô được. Bây giờ lại còn vụ này, càng không thể chấm mυ"ŧ được gì.

Buổi tối chỉ có thể trong sáng mà ôm cô ngủ, đến lúc thức dậy, “tiểu đệ” đều đứng dậy, cảm giác vô cùng vô cùng khó chịu. Đào Mật trải qua một tuần dưỡng thương, miệng vết thương cắt chỉ, vết thương trên mặt và khoé miệng đã đỡ hơn, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy. Lúc này cô đã có thể quay lại trường.

Đào Mật và Từ Kính Phi đang hạnh phúc ngồi ăn lẩu ở quán ăn gần trường, Từ Kính Phi còn khoe nói, một tuần này cậu ta không thức khuya chơi game, số tiền tiết kiệm được, hai người có thể ăn một bữa ngon.

Lúc này số điện thoại Lang Kiêu gọi tới “Em dùng hết ABC chưa?”

Đào Mật chỉ có thể đáp “Dùng hết rồi”. Sau đó, cô che điện thoại, chột dạ giải thích “Nguỵ Kiệt đang ở trong siêu thị, hỏi em có cần mua đồ gì không?”

Từ Kính Phi gật đầu, ý bảo cô tiếp tục nói chuyện.

Vì Từ Kính Phi đang ở bên cạnh, nên cô không thể nói chuyện rõ ràng, chỉ có ừ ừ a a đối phó Lang Kiêu, rồi cúp máy.

Lang Kiêu nói ngày mai là chủ nhật, bạn cùng phòng cô hôm nay sẽ qua đêm ở quán net, cô cũng không cần về lại ký túc xá, mười giờ hẹn cô đến nhà hắn. Nếu không muốn gọi xe taxi, thì gọi hắn, để hắn đến đón.

Đào Mật buồn bực, ngoại trừ lên giường, thì cũng chỉ có lên giường, trong đầu hắn không biết cái nào khác sao? Nhưng cô cũng biết, Lang Kiêu nhịn suốt một tuần rồi, giờ mà không đi, hắn chắc chắn sẽ vào ký túc bắt người.

Chín giờ, cô đành phải đuổi khéo Từ Kính Phi về.

Từ Kính Phi đã một tuần không gặp cô, trong lòng kích động, lôi kéo tay cô không muốn thả, nhưng lại đυ.ng tới vết thương của cô.

Đào Mật chỉ có thể nói dối là do trên đường đi bộ về nhà, không cẩn thận bị xe đυ.ng.

Từ Kính Phi đau lòng, hôn nhẹ lên lòng bàn tay cô, sau đó mang ánh mặt thấm đượm tình cảm nhìn vào cô.

Đào Mật biết rõ, hai người hẹn hò lâu như vậy rồi, nhưng chưa từng hôn môi, cậu đây là đang đợi cô gật đầu.