Kem cuộn 3 đồng Đào Mật không ăn nữa, dù là Từ Kính Phi mua, cô cũng không ăn. Nếu muốn ăn, cô sẽ tự mua.
Tiền sinh hoạt bố mẹ cho Đào Mật cũng không ít, mặc dù bố cô chỉ là trưởng phòng công chức nho nhỏ, nhưng ông cũng có vài cửa hàng cho thuê, tất nhiên sẽ không bạc đãi con gái mình. Nhưng cô biết, Kính Phi sẽ không để cô trả tiền lại cho cậu ấy.
Đến tiền mua đồ ăn vặt cho bạn gái mà cũng không có, Từ Kính Phi cảm thấy thất bại vô cùng, vì vậy cậu nắm lấy tay Đào Mật hứa “Em yên tâm, anh nhất định sẽ bỏ chơi game.”
Từ Kính Phi thật sự cai game, bởi vì nửa tháng trước cậu ta phát hiện người yêu trong game cậu ta hay chơi, hoá ra là một nam nhân hơn 30 tuổi, râu ria xồm xàm...Cậu bị hù doạ cực độ. Nhưng nếu bán đi tài khoản và trang bị thì không nỡ. Mỗi ngày giảm bớt thời gian chơi game thì sao? Còn các anh em trong bang hội nữa? Ai nha, vậy thì mỗi ngày sẽ giảm bớt một giờ chơi game.
Vì vậy, Từ Kính Phi tính toán, trích tiền chơi game, trích tiền sinh hoạt, cậu sẽ dư ra được 5 hào để mua đồ ăn vặt cho Đào Mật.
Từ Kính Phi cầm 5 hào trong tay, có thể mua được gì nhỉ?
A có rồi, bánh Mochi!
Loại bánh nho nhỏ này ăn ngon, mà lại vừa vặn giá 5 hào.
Vì vậy Từ Kính Phi hưng phấn cưỡi xe đạp, xách theo ấm giữ nhiệt, chạy đến lớp của Đào Mật.
Đào Mật cho là cậu lại mua kem cuộn, rất bực mình mà phê bình hắn, như người lớn phê bình con nít “Lại mua kem cuộn! Sao anh không cầm tiền này mua món gì ngon ngon để ăn? Anh xem bộ dáng gầy gò vàng vọt của anh kìa!”
“Mốt hiện nay là gầy mới đẹp mà!” Từ Kính Phi cười nói trả lời “Lại nói, hôm nay anh mua đồ ăn cá thịt đầy đủ lắm. Em xem anh mang gì đến nè” Cậu mở nắp hộp giữ nhiệt.
Dưới đáy hộp là một cái bánh mochi nho nhỏ.
Đào Mật nở nụ cười, xé mở vỏ bọc gói bánh, bánh rất ngọt, ngọt đến tâm luôn. Sau đó cô xoay mặt nghiêm trang nói “Tối nay khoa tiếng anh chiếu phim, anh với em đi xem đi”
“Hả, tiếng anh của anh không qua cấp 4...”
“Nghe không hiểu có thể xem phụ đề”
Từ Kính Phi gãi gãi đầu, buổi tối còn muốn PK với bang đối thủ mà.
“Không phải anh bỏ chơi game rồi sao?” Đào Mật nghiêm khắc hỏi.
“Ừ, bỏ rồi! Phim mấy giờ chiếu?”
“Bảy giờ”
“Vậy chúng ta đi ăn cơm tối trước nhé”
Hai người tay nắm tay, đi đến căn tin.
“Em ăn mỳ cắt sợi à?”
“Em ăn không hết, em ăn bún gạo”
“Không sao, ăn không hết thì đưa qua cho anh”
“Vậy cũng được”
Thế nhưng thực tế cho thấy, Đào Mật không thể tận hưởng cuộc sống sinh viên bình thường.
Khi Audrey Hepburn xuất hiện trên màn hình chiếu, điện thoại của Đào Mật cũng vang lên, cô lấy ra xem, tâm liền căng thẳng, là Lang Kiêu gọi tới.
Cô bấm tắt, quay đầu sang giải thích với Từ Kính Phi “Ha ha không cẩn thận đặt chuông báo thức 7h tối”
Từ Kính Phi còn đang lo nghĩ bang phái của mình PK như thế nào nên cũng không hỏi lại.
Đào Mật tắt điện thoại, ngồi được mấy phút, vẫn cảm thấy không an tâm, nên cô nói với Kính Phi là đi vệ sinh, sau đó đi ra gọi lại cho Lang Kiêu.
“Tại sao không nghe điện thoại của anh?”
“Đang bận chút”
“Anh đi đón em”
“Hiện tại em có việc rồi, ngày mai nhé”
“Không được, phải là hôm nay, hôm qua em đã từ chối anh rồi! Hôm nay anh cần em tham gia một bữa dạ tiệc”
Dạ tiệc? Đào Mật có chút bối rồi, kiếp trước Lang Kiêu khi muốn tham gia dạ tiệc, hắn chỉ dẫn theo vợ, thư ký, thậm chí là em họ, nhưng chắc chắn sẽ không mang cô theo. Đại khái có thể là vì Lang Kiêu cảm thấy cô không xứng.
“Em không đi” Đào Mật cứng rắn nói, “Em chưa từng đi các buổi tiệc như vậy”.